Chương 14: Về nhà
Kiều Giác nhăn mặt ngồi trên xe, dáng vẻ rầu rĩ không vui.
Từ thành phố Lâm Hải đến thành phố Lâm Giang mất khoảng 2 tiếng đi đường.
Trong 2 tiếng đó, Kiều Giác không nói bất cứ một câu nào.
Vu Phỉ cũng không nói gì.
Tới khi về gần đến nhà, Kiều Giác cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng, cậu bảo Vu Phỉ thả cậu ở giữa đường.
Sau khi Vu Phỉ dừng xe, anh cũng không nhịn được hỏi Kiều Giác khi cậu đang cởi dây an toàn: “Không cần lại gần thêm chút à?”
“Vali nặng như vậy em kéo được không?”
Kiều Giác nói: “Không cần, bị mẹ em thấy là chúng ta xong đời. Mẹ không cho em yêu đương sớm như vậy.”
Kiều Giác cởi dây an toàn xong lại ngồi im trên ghế nửa ngày. Cậu nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Vu Phỉ, càng nhìn càng thấy mị lực của anh tỏa ra tứ phía, cành nhìn càng không khống chế được nhịp tim của mình.
Vì vậy Kiều Giác rất lo lắng, cậu bò lên người Vu Phỉ rồi ngồi lên đùi anh, hôn bẹp bẹp vào mặt anh làm mặt anh đầy nước bọt.
Viền mắt của Kiều Giác hơi đỏ, gần như sắp khóc nhưng lại bị cậu đẩy nước mắt vào trong.
Cậu nhìn Vu Phỉ như vậy, Vu Phỉ càng xót cậu.
Lúc ở cùng nhau đôi khi anh cảm thấy Kiều Giác rất phiền. Nhưng đến khi mẹ cậu bắt cậu về thì anh lại không nỡ.
Thôi, lần này để Tiểu Bảo Bối vui vẻ một chút.
Vu Phỉ cũng hôn lên mặt Kiều Giác một cái.
Kiều Giác che nơi vừa bị Vu Phỉ hôn, khuôn mặt dần dần ửng đỏ.
Cậu đưa nửa khuôn mặt còn lại lại gần miệng Vu Phỉ, nhỏ giọng nói: “Hôn hôn bên này nữa.”
Một giây sau, khuôn mặt cậu bị Vu Phỉ đẩy lại vị trí nhìn thẳng, trong khi Kiều Giác vẫn đang kinh ngạc, anh cắn môi cậu một cái.
Anh cắn nhẹ vào môi cậu, thấp giọng nói: “Đột nhiên anh không muốn hôn bên này, phải làm sao đây?”
Ở một vài phương diện Kiều Giác vô cùng có năng khiếu, cậu áp trán mình lên trán Vu Phỉ, nhỏ giọng nói: “Vậy, anh hôn môi đi.”
Nói xong cậu còn rất lo lắng cắn môi Vu Phỉ, sợ anh từ chối.
Vu Phỉ véo eo Kiều Giác một cái rồi kéo cậu vào trong ngực, hôn sâu hơn.
Vu Phỉ vuốt môi nhìn Kiều Giác như con thỏ nhỏ xách hành lý chạy chậm bên ngoài cửa số, đôi mắt còn vương ý cười.
Kiều Giác phải rời khỏi anh lâu như vậy, chắc lúc về sẽ rất muốn anh nhỉ?
Chậc, phải dành thời gian đến thăm em ấy một chút.
Trông em ấy thật đáng thương.
——
Kiều-Giác-chẳng-đáng-thương-chút-nào một tay vỗ mặt một tay xách hành lý lảo đảo chạy về phía nhà mình.
Sao lần này... lần này lại hôn lâu như vậy! Làm cậu khó mà chịu được.
Tại sao hôn môi... hôn môi lại làm người ta rung động hơn yêu yêu vậy nè!
Lúc Kiều Giác về đến nhà mặt cậu vẫn hơi hồng hồng.
Vừa mới mở cửa, còn chưa kịp đổi giày cậu đã thấy mẹ mình ngồi trước một bàn đầy đồ ăn.
? ? ?
Kiều Giác thu chân về, hơi chần chừ nói: "Ngày hôm nay... mẹ được nghỉ à?"
Mẹ của cậu làm việc tại một công ty, theo quy tắc chỉ có hai ngày nghỉ. Sáng từ thứ hai đến thứ sáu 8 giờ rưỡi vào làm, trưa không về nhà, 5 giờ chiều tan tầm.
Vậy nên, 10 giờ sáng thứ tư hôm nay tại sao mẹ cậu lại ở nhà?
Lại còn làm nhiều món ăn như vậy?
Mẹ Kiều Giác tên là Lâm Văn Phương, cậu rất giống mẹ, đặc biệt là vùng mắt, trông vô cùng ôn hòa thân thiện. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy đường nét khuôn mặt Lâm Văn Phương sắc hơn một chút. Bà đang ngồi trên ghế khẽ mỉm cười.
Nụ cười này có giấu dao.
"Hồng Môn yến*, hiểu không?"
*Hồng Môn yến: bữa tiệc tổ chức để mượn cớ hại người (chi tiết thêm tại wikipedia: https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%93ng_M%C3%B4n_y%E1%BA%BFn)
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tình huống có vẻ không tốt lắm.
Ngoài việc về nhà muộn, cả học kì cậu đều ở trường, không gặp mẹ. Hẳn là không có cơ hội làm mẹ tức giận đúng không?
Kiều Giác ngượng ngùng cười, đôi mắt như cái bánh xe liếc dọc liếc ngang, đột nhiên cậu thấy mẹ cậu lấy ra từ cái ghế bên cạnh một quyển vở dày.
Bìa vở đã ố vàng, mắt Kiều Giác bất động.
Cậu trợn to mắt, há miệng, quyển vở kia... không phải là... không phải là cậu đã giấu đi rồi à?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét