Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MNĐMLN] Chương 13

Chương 13: Hậu quả của việc được voi đòi tiên

Thời gian dần trôi, nháy mắt một năm đã kết thúc.

Năm mới, Kiều Giác lại phải nhăn mặt học thuộc sách.

Sau khi thi xong môn cuối cùng vào tối thứ tư, Kiều Giác ngồi chồm hỗm nhìn Vu Phỉ xếp quần áo cho cậu. Nhìn anh lấy từng bộ quần áo trong tủ của cậu ra rồi xếp vào vali, mắt cậu dần đỏ lên. 

Cậu kéo tay áo Vu Phỉ, lắp ba lắp bắp nói: “Em có thể… có thể chờ 2 ngày ở nhà anh rồi mới đi không? Chỉ… chỉ hai ngày thôi, em… sau đó em sẽ đi.”

Vu Phỉ cẩn thận gập quần áo bỏ vào vali, nói mà không ngẩng đầu: “Đừng giả vờ đáng thương.”

“Nếu còn khóc anh đóng gói gửi em về nhà trong đêm luôn.”

Kiều Giác nghe vậy thì ngẩng đầu lập tức, đẩy nước mắt chưa chảy ra vào trong, nhưng cuối cùng vẫn làm một số giọt rơi xuống. Cậu gấp gáp lấy tay nhỏ lau một cái rồi lại kéo kéo tay áo Vu Phỉ, nói: “Mẹ em bảo ngày kia trở về cũng được.”

Vu Phỉ nói: “Dì nói ngày kia mới trở về sẽ đánh gãy chân em.”

Kiều Giác: “…”

Kiều Giác lúng túng sờ mũi mình, ngượng ngùng cười: “Thì ra anh nghe được à Đại Bảo Bối.”

Vu Phỉ “hừ” nhẹ một tiếng, không nói gì.

Làm sao mà không nghe thấy được?

Tiểu Bảo Bối yêu đương không bảo với gia đình.

Buổi tối hôm ấy, sau khi thi xong, Kiều Giác đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên hô “Mẹ” một cái, sau đó nhanh chóng chạy ra ban công.

Vu Phỉ nghĩ là Tiểu Bảo Bối có việc muốn nói với mẹ cậu thật, không tiện cho anh nghe thấy.

Nhưng đến tối hôm sau, khi hai người mới yêu yêu được một nửa, tiếng điện thoại của Kiều Giác lại vang lên.

Kiều Giác phân tâm với tay lấy điện thoại.

Sau khi thấy tên người gọi là “mẹ”, cậu vội vàng bắt anh “ra ngoài”.

Nhưng tên đã rời cung thì thu về kiểu gì?

Tuy nhiên đối diện với mẹ Kiều Giác, anh thật sự thu về được.

Vu Phỉ nằm cạnh Kiều Giác nói: “Em tiếp đi, tôi sẽ im lặng.”

Kiều Giác đành phải nằm trên giường nhận điện thoại của mẹ.

Kiều Giác nói rất lâu.

Nhưng chỉ có vài câu Vu Phỉ nghe được.

“Hai ngày nữa con về nhà!”

“Con không yêu đương với ai cả!”

“Mẹ phải tin con!”

Tuy Vu Phỉ hiểu rằng những người trẻ tuổi như Kiều Giác sẽ không nói với người nhà là mình đang yêu đương.

Thế nhưng, việc hiểu và việc trực tiếp nghe thấy là hai việc khác nhau.

Vu Phỉ nằm cạnh Kiều Giác, cảm thấy hơi khó chịu.

Tới khi Kiều Giác nói chuyện điện thoại xong, cậu còn vui vẻ muốn tiếp tục yêu yêu với Vu Phỉ.

Vu Phỉ lấy cái chăn đắp lên cơ thể hai người: “Ngủ. Ngày mai tôi còn phải đi làm, em được nghỉ nhưng tôi có được nghỉ đâu.”

Kiều Giác ngoan ngoãn hiểu chuyện “ồ” một tiếng rồi xoay người, dí mông vào người Vu Phỉ.

Vu Phỉ: “…”

Kiều Giác nói: “Người Đại Bảo Bối thật là ấm.”

Nói xong lại đẩy đẩy cái mông.

Haiz, thật hết cách.

Tiểu Bảo Bối đang câu dẫn anh, anh còn có thể làm gì nữa.

Vu Phỉ lại đặt Kiều Giác dưới thân.

Mấy ngày kế tiếp, anh để ý thấy Kiều Giác nhận rất nhiều cuộc điện thoại từ mẹ.

Anh không ở cạnh Kiều Giác cả 24 giờ vậy nên có thể thấy mẹ Kiều Giác rất muốn cậu về nhà.

Trong lúc ăn tối, Vu Phỉ còn nghe thấy giọng nói vô cùng trung khí của mẹ Kiều Giác từ trong điện thoại cậu khi cậu nói chuyện ngoài ban công: “Chơi cái gì? Hết năm rồi còn không về nhà à? Trong mắt mày có còn người mẹ này không? Há? Ngày kia về á? Nếu ngày kia mày mới về mẹ đánh gãy chân mày!”

Rất hung ác.

Nhưng sau khi nghe điện thoại xong, Kiều Giác chẳng để lời mẹ cậu ở trong lòng, còn quấn lấy Vu Phỉ ôm ôm hôn hôn, buổi tối lại co quắp trên giường.

Vu Phỉ hết cách, chủ động xếp hành lý cho cậu, sáng sớm mai đưa cậu về.

Kiều Giác thấy Vu Phỉ kéo khóa vali lên, biết chắc ngày mai mình phải về.

Cậu lùi tất cả mọi việc lại ôm Vu Phỉ không buông: “Ừm...Vậy ngày mai em đi rồi sẽ về. Đêm nay Đại Bảo Bối có thể yêu yêu em không?”

Vu Phỉ “không” một tiếng.

Kiều Giác lập tức khóc.

Cậu ngẩng đầu nhìn Vu Phỉ, nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống, hai mắt vẫn mở lớn, trong mắt toàn là nước, tựa như bị một tấm màn che, vừa vô tội vừa tủi thân.

Vu Phỉ hơi đau lòng: “Vốn dĩ ngày hôm nay không được làm, nhưng thôi, một lần.”

“Hai lần!”

Kiều Giác cò kè mặc cả.

“Được, hai lần thì hai lần.”

Vu Phỉ để vali vào góc phòng, Kiều Giác ngoan ngoãn nằm trên giường.

Lúc Vu Phỉ đè lên người cậu, Kiều Giác lại nói: “Ba lần!”

Lại còn được voi đòi tiên?

“Một lần cũng không được.”

Vu Phỉ nằm bên cạnh, Kiều Giác lập tức hoảng sợ.

Cậu bò lên người Vu Phỉ, thương lượng: “Vậy hai lần đi.”

“Hoặc là một lần, hoặc là không làm, chọn một cái.”

Kiều Giác oan ức nói: “Không được không chọn à?”

Vu Phỉ lại nói: “Không chọn có nghĩa là không muốn.”

“Được được được, em chọn một lần.”

Kiều Giác phẫn hận cắn lên miệng Vu Phỉ.

Hừ, đồ khốn, mĩ vị đưa tới miệng cũng không thèm!

Vu Phỉ nói lời giữ lời chỉ yêu yêu với Kiều Giác một lần.

Lúc nửa đêm tỉnh lại, Vu Phỉ lấy hết quần áo trong vali Kiều Giác ra rồi bỏ vào tủ.

Sau đó anh trở về giường hài lòng ôm Kiều Giác ngủ.

6 giờ sáng hôm sau, vì đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy, Vu Phỉ hài lòng thừa dịp Kiều Giác đang ngủ chậm rì rì gấp quần áo cho cậu.

Vậy nên lúc Kiều Giác tỉnh lại lập tức nhìn thấy Đại Bảo Bối đang gập quần áo!

Anh muốn tống cậu đi như vậy à???

Đồ khốn! Đồ khốn!

Vu Phỉ là đồ khốn!

Kiều Giác: Tui rất khó chịu (′-ω-`)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét