Chương 11: Đồ chơi tình thú chim cánh cụt
Kiều Giác lấy cây nến trong hộp ra, cậu nhìn cây nến, rồi lại nhìn Vu Phỉ: “Đây là... anh có ý gì? Tại sao lại tặng em cây nến này?”
Vu Phỉ gõ bàn nói thẳng: “Đây là đồ chơi tình thú.”
Kiều Giác đỏ mặt, tình thú... đồ chơi tình thú?
Tặng... tặng em?
Kiều Giác siết chặt cây nến trong tay, đôi mắt rũ xuống liếc nhìn cây nến, cậu không thể tưởng tượng nổi: “Cái này... Cái này là... là đồ chơi tình thú?”
Cậu... cậu cũng mua đồ chơi tình thú. Vậy là cậu thật sự vô cùng thông minh sắc xảo, có tấm lòng vàng, một đôi trời sinh với Đại Bảo Bối đúng không!
Kiều Giác cầm ngọn nến có kiểu dáng bé nhỏ trong tay, hơi nghi ngờ hỏi: “Thế nhưng cái này... Cái này thật giống với cây nến dùng để thắp sáng! Đây đúng là cây nến... tình thú à?”
“Không giống?”
Kiều Giác chưa nói gì, Vu Phỉ lại nói: “Đóng gói không giống hay cách sử dụng không giống?”
Đóng gói rất giống.
Còn cách sử dụng?
Kiều Giác nhìn Vu Phỉ hiếu kỳ nói, "Dùng kiểu gì?"
Thấy Tiểu Bảo Bối mắc câu, Vu Phỉ cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn bình thường nói:
“Dùng kiểu gì á? Thì đốt nến, rồi để sáp chảy lên người em.”
Kiểu Giác trợn to mắt: “Làm vậy không nóng à?”
Cậu nhìn cây nến hồng hồng trong tay, nến tình thú dùng như vậy à?
Cậu tưởng là ánh sáng nến yếu ớt ám muội sẽ được thắp trong căn phòng tối, cậu mây mưa với Đại Bảo Bối mãi cho đến khi nến tắt mới thôi.
Nhưng câu nói kế tiếp của Vu Phỉ lại bảo cậu rằng nến dùng để nhỏ giọt.
“Rất nóng, lại còn đau. Tình thú đó, em hiểu không?”
Kiều Giác lắc đầu vô tội nói: “Nhưng tại sao đau lại là tình thú?”
Vu Phỉ nhíu mày, tiếp tục ra đòn.
“Em biết còng tay và roi không?”
Trong lòng Kiều Giác hơi khó chịu.
Đây không phải là đồ chơi tình thú cậu mua à?
Chẳng lẽ có vấn đề?
Vu Phỉ hù dọa nói: “Còng tay trói lại, roi để đánh, cây nến chảy làm bỏng cơ thể, ba thứ kết hợp. Bảo bối em thích không? Nếu em thích tôi sẽ mua cả bộ.”
? ? ? ? ? ?
! ! ! ! ! !
Đồ chơi tình thú dùng để làm mấy cái như vậy à??
Mắt Kiều Giác mở vô cùng lớn, cậu hơi xoắn xuýt, mở miệng nhỏ giọng nói: “Như vậy em vẫn thích.”
Đồ chơi tình thú đương nhiên phải tình thú, làm sao đau được! Đại Bảo Bối... Đại Bảo Bối chắc chắn đang dọa cậu!
Vu Phỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, cúi đầu tìm kiếm gì đó trên điện thoại di động, anh vẫy tay với Kiều Giác.
Kiều Giác để nhanh cây nến và cái hộp lên bàn, chạy chậm ngồi lên đùi Vu Phỉ:
“Đại Bảo Bối anh gọi em...”
【sm 】
Kiều Giác bị thông tin trong điện thoại di động của Vu Phỉ hấp dẫn.
“Ngược đãi và tra tấn giả,... khoái cảm và cảm giác đau đớn....”
Mặt Kiều Giác trắng bệch. Đọc được một nửa là không dám đọc nữa, cậu ôm cổ Vu Phỉ rồi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Bây giờ em không thích nữa! Đại Bảo Bối đừng mua!”
Vu Phỉ thở dài, ôm eo cậu, cúi đầu nhìn vào mắt Kiều Giác: “Không thích nữa à?”
Kiều Giác gật đầu thật mạnh: “Không thích! Em không thích chút nào!”
“Vậy Tiểu Bảo Bối thích gì?”
Kiều Giác nói mà không nghĩ: “Em thích yêu yêu với Đại Bảo Bối!”
Kiều Giác vừa nói xong lập tức bịt kín miệng mình.
Cậu ấp úng giải thích: “Em nói bừa. Đừng... đừng nghĩ nhiều!”
Cậu...Tại sao cậu lại nói lời trong lòng ra?
Thật... thật thiếu tự chủ!
Vu Phỉ hôn mu bàn tay Kiều Giác, nhìn Kiều Giác nói: “Ừ, anh sẽ nghĩ nhiều.”
Da mặt mỏng của Kiều Giác đỏ rực.
Đại... Đại Bảo Bối vẫn là... là... là người đàn ông cẩu thả đúng không?
Mấy câu như thế này Đại Bảo Bối nói ra không thấy ngượng miệng à?
Mặt cậu đỏ cả tai cũng đỏ, nhịn không được hôn lên miệng anh.
Lời nói của Vu Phỉ bị nhấn chìm vào nụ hôn, nhưng Kiều Giác vẫn nhạy bén nghe được: “Sao vậy?”
Kiều Giác hơi xoắn xuýt, hình như cậu vừa kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thế nhưng, thật là thích Đại Bảo Bối.
Kiều Giác vô thức ôm chặt Vu Phỉ, mặt cậu nhăn nhăn nói: “Đó là tại Đại Bảo Bối muốn nha.”
Vu Phỉ giả vờ thả Kiều Giác ra.
Kiều Giác lập tức ôm chặt cổ Vu Phỉ, sốt sắng nói: “Tiểu Bảo Bối cũng rất muốn!”
Hu hu hu hu, cậu muốn đốt củi ba năm thiêu một giờ!
Hu hu hu hu, vậy mà cậu còn cảm thấy vui!
Khóe miệng Vu Phỉ hơi câu lên, ôm người sang phòng nghỉ ngơi bên cạnh.
Để Tiểu Bảo Bối phá giờ làm việc của anh, anh sẽ xem xem Tiểu Bảo Bối chơi rụt rè với anh kiểu gì.
Lúc sau Kiều Giác vô cùng dính người, Vu Phỉ vừa ra khỏi phòng làm việc, cậu đã đi tới trước mặt anh, “bẹp” vào mặt anh một cái rồi đi bên cạnh anh, bám vào góc quần áo của anh.
Hơn nửa phòng làm việc sững sờ, mị đang nhìn thấy cái gì vậy?
Tới tận khi sếp của họ nhìn về phía họ, các nhân viên mới ngừng nhìn, họ thì thầm: “Tôi không thấy gì hết, tôi không thấy gì hết.”
Mặc dù Vu Phỉ hơi lúng túng nhưng biểu cảm của anh chẳng thay đổi gì, tỏ ra không để trong lòng.
Kiều Giác bị bắt nhưng vẫn to gan.
Nếu Đại Bảo Bối không để ý, vậy thì cậu cũng không rụt rè nữa!
Hơn nữa... cậu chỉ hôn nhẹ thôi!
Không quá đáng!
Trong thang máy Kiều Giác quấn người hôn hôn, cửa thang máy vừa mở ra Vu Phỉ đã đẩy cậu ra rồi.
Từ đại sảnh đến cửa còn một đoạn.
Cứ mỗi giây Kiều Giác lại “bẹp” vào tay Vu Phỉ một cái rồi lại một cái.
Vu Phỉ không cần đoán cũng biết tin đồn về anh ở công ty sẽ truyền đi thành gì.
Mà người cầm đầu thì đang thắt dây anh toàn tươi cười dịu dàng nhìn anh.
Đôi mắt thuần khiết trong trẻo bận rộn nhìn anh kia cũng là cậu.
Thôi, chỉ cần bạn trai nhỏ thích là được, lại còn rất vui vẻ.
Anh cũng không cần bạn trai nhỏ mấy ngày lại câu dẫn anh một lần, lại còn dùng mấy cái tà đạo.
Giống như lúc trước, bình thường cũng rất tốt.
Buổi chiều Kiều Giác về nhà ôn tập, lại còn không để Vu Phỉ đưa về.
Cậu rất chu đáo nói: “Đại Bảo Bối làm việc mệt quá, em không muốn làm Đại Bảo Bối mệt hơn. Em tự về là được rồi!”
Vu Phỉ, ". . . . ."
Thật sự cho rằng anh không biết em về nhà để thủ tiêu công cụ gây án à?
Thư ký nhận tin nhắn của sếp.
【Mua một cây nến phổ thông, đóng gói như đồ chơi tình thú 】
? ? ? ?
Não sếp rơi rồi à?
【Vâng, thưa sếp. 】
[…] Bài trước MNĐMLN – Chương 9Bài sau MNĐMLN – Chương 11 […]
Trả lờiXóa