Chương 12: Tiểu Bảo Bối vứt loạn đồ chơi
Kiều Giác mở đồ vừa ký nhận ra.
Roi mới, nến mới, còng tay cũng mới.
Cây nến này không giống cái Vu Phỉ cho cậu lắm, sáp dầu đỏ đặt trong cốc thủy tinh, bên trên giấy gói toàn là tiếng Anh, cậu chả hiểu gì.
Cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất nghĩ ngợi, chụp mấy đồ mới mua một bức rồi gửi qua cho bạn cùng phòng.
【Tiểu Kiều lưu thủy nhân gia(*)】: *Hình ảnh*.jpg Thích không? Thích thì bảo tao cho mày."
(*): Tiểu Kiều nước chảy đầy nhà người ta :)
Chắc chắn bạn cùng phòng cậu đang chơi điện thoại di động, chưa đến một giây nó đã nhắn lại.
【bạn cùng phòng biết đùa 】: Đm! Người thành phố bọn mày chịu chơi thật đấy. *Tại hạ bái phục*. jpg
【Tiểu Kiều lưu thủy nhân gia】: Vậy mày muốn không? Tao cho luôn!
【bạn cùng phòng biết đùa 】: Tao bảo này, bạn gái tao cũng không có, tao dùng với ai? Tự chơi mình à?
【Tiểu Kiều lưu thủy nhân gia】: Cũng có thể! Cần không? Tao cho.
Bên kia nửa ngày sau mới nhắn lại.
【bạn cùng phòng biết đùa 】: *Tái kiến*(1). jpg
(1): tạm biệt nói một cách trang trọng.
Kiều Giác ngồi phịch xuống đất.
Cho...cho người ta cũng không muốn lấy à?
Kiều Giác nhét roi da xuống dưới ghế sô pha, để còng tay vào gầm giường, còn cây nến.
Đốt cho cháy hết.
Vì vậy lúc tối Vu Phỉ vừa về nhà đã ngửi thấy mùi hoa mân côi(2) nồng nàn.
(2):
Hình như có gì đó không bình thường?
Tiểu Bảo Bối mua gì vậy?
Vừa bước vào cửa Vu Phỉ đã thấy Kiều Giác vùi mặt trên ghế sô pha, khuôn mặt đỏ chót. Vừa thấy anh đến, cậu nghểnh đầu, giơ hai tay mềm mại nói: “Ôm một cái.”
? ? ?
Vu Phỉ không muốn ôm cậu lắm.
Vu Phỉ tinh mắt liếc nhìn tia lửa yếu ớt trên bàn.
Cốc thủy tinh tinh mỹ đựng nến mân côi.
Vu Phỉ bước tới gần nó, ngửi mùi nến một chút.
Quá không bình thường.
Vậy nên... có phải Kiều Giác mua nến tình thú không?
Kiều Giác vịn lên tay ghế sô pha lo lắng giải thích: “Em mua một cây nến bình thường, rất đẹp đúng không?”
Thật ra là một cây nến tình thú mà cậu không muốn lãng phí.
Kiều Giác nhấn mạnh từ “bình thường”, giấu đầu hở đuôi vô cùng rõ.
Trong lòng Vu Phỉ hơi vui, chắc chắn là cậu đang muốn thủ tiêu công cụ gây án.
Còng tay và roi đâu?
Vứt đi à? Hay chỉ đang giấu thôi?
Mùi cây nến này thật hăng.
Vu Phỉ liếc nhìn Kiều Giác, giả vờ thuận miệng hỏi: “Ban ngày đốt nến làm gì?”
Nói xong anh thổi tắt nến.
Mùi hoa mân côi đã tràn ngập phòng khách.
Vu Phỉ bước tới ban công, Kiều Giác sốt ruột hô: “Đại Bảo Bối anh đi đâu vậy! Anh vẫn chưa ôm em một cái!”
Kiều Giác bất mãn đạp chân.
Ôm á?
Một cái ôm trong sáng á?
Vu Phỉ không tin.
Buổi trưa làm rồi, buổi tối lại làm tiếp à?
Vu Phỉ không nói gì, mở cửa ban công ra.
Xong anh lại quay lại sô pha ôm Kiều Giác vào ngực.
“Tại sao đột nhiên Đại Bảo Bối lại ôm em?”
Kiều Giác thuận thế ôm Vu Phỉ, dính sát vào người anh, y chang cái bánh nếp nhỏ, đẩy kiểu gì cũng không tách ra.
“Đại Bảo Bối, em khó chịu quá! Như kiểu có một ngọn lửa trong lòng đang cháy vậy á!”
Vu Phỉ nói: “Anh dập cho em.”
Kiều Giác ngạc nhiên nói: “Dập kiểu gì ạ?”
Vu Phỉ bế cậu ra ban công, để gió thổi vào người cậu.
Gió mùa đông lạnh thấu xương.
Kiều Giác ôm cổ Vu Phỉ hét lên: “Mát thật đó! Đại Bảo Bối, em cảm thấy ngọn lửa trong lòng em sắp tắt rồi! Đại Bảo Bối thật giỏi.”
Vu Phỉ thở dài.
Anh không hiểu tại sao bạn trai nhỏ lại đốt nến tình thú. Đốt chơi à?
Kiều Giác: Nến cháy bao lâu thì Đại Bảo Bối yêu yêu tui bấy lâu. [mặt thẹn thùng]
[…] Bài trước [MNĐMLN] Chương 10Bài sau [MNĐMLN] Chương 12 […]
Trả lờiXóa=))))
Trả lờiXóa