Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MNĐMLN] Chương 10

Chương 10: Tiểu Bảo Bối ngốc nghếch

Trong phòng bật hệ thống sưởi, Kiều Giác chỉ mặc một cái áo lông mỏng, nghiêm túc xem sách.

"Thùng thùng "

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tuy đang đọc sách nhưng Kiều Giác vẫn dựng thẳng hai tai của mình, thấy có người bước vào cậu lại giả vở giả vịt đọc sách.

Sau khi đi vào, thư ký lập tức chú ý tới Kiều Giác đang ngồi trên ghế sa lông, cô cũng không kinh ngạc lắm khi nhìn thấy tình nhân nhỏ của sếp.

Chỉ cần chú ý đến những bát quái trong công ty cô thì chắc chắn sẽ biết đến tình nhân nhỏ 18 tuổi thích làm nũng của sếp, là đàn ông.

Thời đại này, nam nhân tát khởi kiều lai, căn bản đối với các nàng những nữ nhân này chuyện gì.

Thư ký đưa cái túi trong tay cho Vu Phi: “Sếp, của ngài.”

Tai Kiều Giác thẳng đứng.

Đại Bảo Bối mua gì vậy?

Cậu lén lút liếc mắt nhìn cái túi, sao lại to thế? Bên trong có gì?

Mua cho cậu à?

Làm sao bây giờ? Cậu muốn qua xem.

Nếu bây giờ cậu bảo muốn xem, có phải hơi không rụt rè không?

Kiều Giác hơi xoắn xuýt, vì vậy cậu lấy điện thoại của mình ra.

【keng 】

Ngài rất chú ý đến việc thêm post mới nha!

Điện thoại di động của Vu Phỉ bên kia vang lên một âm thanh nhỏ.

【Có một người bạn trai lãnh đạm là một trải nghiệm như thế nào?】

Chủ lầu: Tui đang đọc sách vô cùng nghiêm túc trong phòng làm việc của Đại Bảo Bối! Đại Bảo Bối mua gì đó, đóng gói rất tinh xảo, tui đoán là Đại Bảo Bối mua cho tui! Khà khà.

Thế nhưng thư ký đi một phút rồi Đại Bảo Bối vẫn không ra chỗ tui. Tui... tui hơi muốn đi tới chỗ của Đại Bảo Bối!

—— đường phân cách 2019. 12. 29

Kiều Giác post xong thì lại đọc bình luận, đều là bảo cậu không được gấp.

Làm sao cậu có thể không gấp được!

Vật đó đang được để trên bàn Đại Bảo Bối, tại nơi dễ chú ý nhất, mỗi lần cậu liếc nhìn, nó như kiểu đang câu dẫn ánh mắt của cậu, câu dẫn bước chân của cậu. Vậy mà Đại Bảo Bối vẫn làm việc được à? Thong dong lật từng trang giấy cơ á?

Có phải cho cậu không? Có phải cho cậu không?

Cậu còn cần rụt rè nữa không?

Tò mò lấn át lí trí, Kiều Giác đi giày vào rồi lén lén lút lút bước chậm về phía Vu Phỉ.

Cậu đi rất chậm, gần như không phát ra tiếng động gì.

Còn một đoạn nhỏ nữa là tới bàn làm việc của Vu Phỉ, anh vẫn đang nghiêm túc cúi đầu xử lí công việc. Kiều Giác ngồi xổm, đề phòng Vu Phỉ nhìn thấy.

Kiều Giác vừa ngồi xổm vừa bước từng bước nhỏ, tới dưới mặt bàn làm việc, cậu đang muốn đưa tay lấy cái vật kia xuống thì đột nhiên Vu Phỉ ho khan một tiếng, cậu lập tức thu tay về, suýt nữa thì lộ, cậu vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, chuẩn bị tiếp tục.

Cậu duỗi cái tay nhỏ đang run rẩy của mình ra, chạm được rồi!

Mắt cậu cười chỉ còn một cái khe, cậu đang chuẩn bị lén lút lấy xuống thì đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ai đó.

Nhiệt độ này hơi quen thuộc.

! ! ! !

Đại Bảo Bối! ! !

Kiều Giác định coi như không có chuyện gì rút tay về, rồi lại coi như không có chuyện gì về chỗ của mình thì sẽ không có gì xảy ra, không ngờ là bàn tay đặt trên tay cậu nửa ngày rồi vẫn không rời đi!

Cậu hơi kéo tay một chút, vậy mà mu bàn tay của cậu lại bị người ta bóp một cái.

“Em ngồi xổm làm gì? Lén lút y như con mèo?” Giọng nói trầm thấp cất tiếng, trong câu nói còn vương ý cười.

Da mặt Kiều Giác lúc dày lúc mỏng, hiện tại cậu cảm thấy không tốt lắm, cậu ngồi chồm hỗm trên đất, mắt láo liên xung quanh, giọng nói mơ mơ hồ hồ không rõ: “Em hơi đói, em muốn hỏi bao giờ Đại Bảo Bối muốn ra ngoài ăn cơm.”

Lại còn tỏ ra rất giống cơ à?

Vu Phỉ bóp mu bàn tay Kiều Giác một cái: “Tôi vốn dĩ định tặng quà cho Tiểu Bảo Bối. Nếu Tiểu Bảo Bối đói bụng thì chúng ta đi ăn trước vậy.”

Vu Phỉ thả tay Kiều Giác ra, tỏ vẻ muốn đứng lên.

Cho cậu ? ? ?

Làm sao có thể ăn xong mới cho được?

Bỗng nhiên Kiều Giác đứng lên, vèo một cái ôm vật trên bàn vào trong lồng ngực: “Trước hết để em xem xong vật này đã. Là tâm ý của Đại Bảo Bối, em nhất định phải xem nó đầu tiên!”

Kiều Giác đàng hoàng trịnh trọng nói, biểu cảm cũng vô cùng nghiêm túc.

Đôi tay nhỏ không chờ được mà mở phần gói bên ngoài ra.

Lấy cái hộp hồng nhạt được thắt nơ con bướm từ bên trong.

Vu Phỉ cười khẽ một tiếng, đứa nhỏ nhà ai mà đáng yêu thế này?

Mắt Kiều Giác sáng lấp lánh, miệng nhỏ kêu gào: “Đóng gói thật đẹp! Là cái gì vậy Đại Bảo Bối? Là nhẫn à? Em mới lớn chừng này đi học đeo nhẫn được không? Haiz, Đại Bảo Bối sao anh lại như vậy...”

Lãng mạn thì chưa thấy đâu, Kiều Giác đã thấy một cây nến hồng hồng.

Là loại nến nhà cậu thường dùng khi mất điện hồi cậu còn nhỏ.

? ? ? ? ?

1 nhận xét: