Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MNĐMLN] Chương 3

Chương 3: Tra nam vô tình

Chủ lầu: Tui lại tới rồi đây. Các chị em bảo tui mua ghế mát xa. Tui mua rồi đó, một cái ghế mát xa cực lớn!

Thế nhưng tui lại bị đại bảo bối mắng. Bảo tui dùng tiền bậy bạ, còn nói muốn trả lại ghế mát xa.

Tui ngẩn cả người luôn, cảm giác hơi muốn khóc. Là khóc thật á, không phải thời cơ gì đâu!

Vì dỗ tui, đại bảo bối lại yêu yêu cùng tôi trên ghế mát xa.

Yêu yêu trên ghế mát xa khác trên giường, cực kì kích thích, thật không ngờ rằng cảm giác lại tốt như vậy.

Tui cảm thấy việc mua cái ghế mát xa này là một quyết định đúng đắn!

Cảm ơn các chị em đã đề cử cho tui.

Có ghế mát xa, “sinh hoạt” của tui càng hạnh phúc!

Thế nhưng, vào hôm sau không biết đại bảo bối cất ghế mát xa ở đâu, tui đã tìm từng millimet trong nhà rồi nhưng vẫn không tìm thấy.

Huhuhuhu.

Tui hỏi đại bảo bối.

Đại bảo bối bảo: “Đã trả lại.”

Tui kinh ngạc, đến mức khóc cũng không kịp.

Bởi vì nếu “sinh hoạt” biến mất.

Eo đại bảo bối không tốt, phải làm sao với “sinh hoạt” của tui bây giờ!

Đại bảo bối nói: “Eo của tôi không sao, không cần dùng ghế mát xa.”

Hả?

Eo không sao?

Tui đột nhiên nhanh trí, cơ hội lại tới rồi!

Đôi khi, cơ hội là do chính cái đầu nhỏ của chúng ta tạo ra.

Tui cố ý tỏ ra khó chịu.

Buổi tối, khi tui ngủ cùng đại bảo bối trên giường, tui nhăn mặt hôn anh ấy.

Đại bảo bối thấy tâm tình tui không tốt nên lại an ủi tui.

Tui nhân cơ hội nói: “Anh dùng cái kia của anh an ủi em một chút.”

Đại bảo bối không nói gì.

Tui yên lặng xoay người.

Các chị em, lúc trước tui đã nói, nếu không cho thì tui sẽ khóc. Mà mỗi lần đều phải khóc với một vẻ đẹp mệt mỏi, vậy nên tui quay lưng về phía đại bảo bối khóc không phát ra một tiếng động.

Để đại bảo bối biết tui đang khóc, tui còn cố ý cử động vai, để anh ấy biết tui rất khổ sở.

Quả nhiên đại bảo bối lại mắc câu, lại yêu yêu tui mấy ngày.

Hơn nữa, đại bảo bối còn mua Thận Bảo!

Lúc đầu tui cũng không biết Thận Bảo là cái gì, nhưng sau khi được đại bảo bối nói tui mới biết nó là thuốc bổ thận.

Bổ thận!!

Có phải đại bảo bối muốn tăng thêm tinh lực để cùng tui đại chiến trắng đêm không?

Thật thẹn thùng nha!

Tui vẫn chưa trải nghiệm đâu.

Vậy nên, vì để đại bảo bối có thể đại chiến trắng đêm, tui cho hắn uống rất nhiều thuốc, cả một nắm lớn luôn.

Nhưng anh ấy chẳng uống viên nào cả.

Anh ấy nói anh ấy không cần, nói xong thì lại ngồi ở ghế sô pha xem ti vi.

Hôm nay là thứ sáu, anh ấy được nghỉ.

Tui để thuốc lại trong bình. Tui không hiểu suy nghĩ của đại bảo bối lắm, không cần còn mua cái này để làm gì?

Mỗi một thứ liên quan đến đại bảo bối tui đều phải suy nghĩ kĩ.

Vì vậy tui ngồi ở bàn ăn cẩn thận nghĩ.

Đột nhiên tui hiểu ra, đàn ông sợ nhất là người khác bảo mình “không được”.

Việc đại bảo bối uống cái này ngay trước mặt tui chính là thừa nhận anh ấy phải dựa vào thuốc mới có thể trắng đêm đại chiến với tui!

Vậy nên tui đặt rất nhiều thức ăn ngoài. Đủ loại món ăn với ngưu tiên*, hơn nữa rất khó nhìn ra là món gì.

*: cái đó của bò -_- có tác dụng tráng dương.

Tui nói với đại bảo bối đó là thức ăn hôm nay.

Đại bảo bối ăn khá nhiều, lúc ăn còn nói đồ ăn rất ngon, còn bảo tui lần sau mua tiếp.

Mặt tui hơi đỏ.

Nếu như hiệu quả tốt như lời đồn, có thể lần sau tui sẽ mua tiếp. Nhưng tui sẽ không lạm dụng nó đâu.

Vào nửa đêm, đại bảo bối rất hưng phấn, anh ấy vừa làm vừa hỏi tui:

"Thức ăn ngoài tối nay có gì à?"

Quả thực là có gì.

Tui không dám nói câu nào, sợ đại bảo bối tức giận.

Anh ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã biết mọi việc, lại còn cười một cái!

Tui không biết anh ấy cười lạnh hay cười khẽ nữa, nhưng anh ấy nói: “Mong lần sau em cứ tiếp tục phát huy.”

Vậy là cười khẽ à?

Tui...tui hơi xấu hổ.

Thế nhưng !!

Đàn ông phải dựa vào chính bản thân mình! Không thể lúc nào cũng dựa vào “vật khác” được!

Không có lần sau đâu!

Tui sẽ không bao giờ cho đại bảo bối ăn ngưu tiên nữa đâu!

Ài, thật ra lúc đó tui mệt lắm rồi, đại bảo bối vẫn còn cày cấy trên người tôi, không biết mệt, khi đó tui lại nói mấy câu “không giống lời tui sẽ nói”.

“Không muốn!”

“Em không bao giờ câu dẫn nữa đâu!”

“Sẽ làm người đàng hoàng.”

Câu cuối cùng là câu đại bảo bối bắt tui nói, thật kỳ quái. Có thể là vì anh ấy mong tui không tiếp tục quấn lấy anh ấy, thay da đổi thịt, từ tiểu yêu tinh biến thành tiểu thần tiên.

Tiểu thần tiên ai cũng uống nước sương, không ăn chay không ăn mặn. Vậy mới nói đúng thật là thay da đổi thịt.

Nhưng đương nhiên tui muốn làm một tiểu yêu tinh hơn!

Hôm nay tận trưa tui mới tỉnh, hơi động đậy một chút là cái mông lại đau.

Tui thấy mẩu giấy nhớ đại bảo bối dán ở bên giường.

【Cháo đã nấu, nhớ hâm nóng rồi ăn. Hôm nay tôi đi công tác, mấy ngày nữa sẽ về. 】

Tra nam qua cầu rút ván!

Vừa ăn người ta xong đã đi công tác!

1 nhận xét: