Edit: I
Beta: L
Cố Dương phát hiện dạo này quan hệ của mình vơi mọi người xung quanh tốt hơn nhiều, thậm chí còn có nữ sinh đến hỏi cậu đề toán.
Sau khi bạn nữ hỏi bài rời đi lần thứ ba, Cố Dương lại gần Phàn Uyên, có chút kiêu ngạo nói: “Cậu nói thử xem, có phải bạn ấy thích mình không?”
Phàn Uyên không thèm nhìn cậu, nghiêm túc đọc sách trong tay, phảng phất Cố Dương không tồn tại.
Cố Dương cong cong khóe miệng: “Cậu làm sao vậy? Ghen tỵ mình à?”
Phàn Uyên đang lật sách tự nhiên dừng lại, quay đầu tựa cười như không cười cười liếc mắt nhìn cậu.
“Đúng, tôi ghen tỵ cậu, cho nên mời cậu đẩy bàn ra, tránh xa tôi một chút có được không?”
Cố Dương lập tức không dám nói lung tung nữa, víu chặt bàn Phàn Uyên, có chút hoảng loạn: “Phàn Uyên, mình nói cho cậu biết , cậu đừng nghĩ đẩy cả bàn và mình ra như lần trước, mình đã có chuẩn bị rồi, cậu không đẩy được đâu.”
Phàn Uyên buồn cười búng nhẹ mu bàn tay Cố Dương, không đẩy cậu ra nữa.
Cố Dương đề phòng một lúc lâu, thấy Phàn Uyên thật sự không có ý đẩy cậu ra nữa mới bình tĩnh lại.
“Ngày mai là đi rồi, cậu chuẩn bị hành lý xong chưa?”
“Chỉ ở hai đêm, chuẩn bị làm gì?” Phàn Uyên nói.
Cố Dương không đồng ý : “Hai đêm cũng phải mang thật nhiều đồ vật chứ? Tối nay mình đến nhà cậu tìm cậu được không?”
Phàn Uyên hiểu rõ tâm tư của Cố Dương : “Đến nhà tôi tìm tôi, hay là đến nhà tôi ngủ lại?”
Cố Dương bị Phàn Uyên vạch trần tại chỗ, ngượng ngùng lè lưỡi một cái.
“Đỡ mất công sáng mai lại đến mà.”
Cậu nói xong, phát hiện Phàn Uyên đột nhiên nhìn chằm chằm mình không lên tiếng, hình như có hơi thất thần.
“Làm sao vậy?” Cố Dương vẫy vẫy tay.
Phàn Uyên âm thầm thu tầm mắt lại: “Không có gì.”
Nói được là làm được, buổi tối Cố Dương lập tức kéo vali đến nhà Phàn Uyên.
Phàn Uyên nhìn thấy chiếc vali khổng lồ cao hơn cả eo Cố Dương, chần chờ một chút rồi tiến lên xách vào, khá nặng.
“Cậu mang những gì vậy?”
Cố Dương thần bí vỗ valy: “Đều là đồ tốt! Đến lúc đó cho cậu xem! Hành lý của cậu đâu, chuẩn bị xong chưa?”
Phàn Uyên nâng cằm, Cố Dương nhìn sang và thấy chỉ có mỗi một cái balo đơn giản trên ghế.
“Cậu chỉ dùng balo thôi á?”
Phàn Uyên không để ý tới cậu, đi đến vali trước mặt Cố Dương, nhìn qua, khom lưng mở ra.
Cố Dương định ngăn cản cũng đã chậm, vừa mở khóa ra, tất cả đồ vật bên trong vali văng khắp nơi.
Ngón tay Phàn Uyên treo một chiếc quần lót tam giác hình con gấu, nhìn đâu đâu cũng thấy đồ ăn vặt, quần áo, thậm chí còn có lẩu tự sôi, thái dương co giật.
“Chúng ta đi sang thành phố ngay bên cạnh, cũng không phải đi nước ngoài, cậu mang mấy thứ này làm gì?”
Lúc nói chuyện tầm mắt Phàn Uyên vẫn đang quan sát quần lót gấu trên tay, Cố Dương đỏ mặt. cậu chạy tới cướp lấy quần lót nhét vào trong túi, đứng trước vali, hơi ngập ngừng, giống như trẻ con sợ bị người lớn dạy bảo.
Phàn Uyên hai tay ôm cánh tay: “Cho cậu mười phút, dọn xong vali, chọn những đồ cần thiết mang theo, còn lại để đây.”
Cố Dương lần đầu thấy thái độ quản giáo người này của Phàn Uyên, có chút kinh sợ, đây cũng là tình huống sau khi độ hảo cảm lên 10 điểm mới có.
Cậu quỳ trên mặt đất nhìn một đống đồ trong vali, cảm giác muốn mang hết tất cả đi.
“Cậu xem cái này! Lẩu tự sôi vị bò cay! Mình cực kỳ thích! Mang cho cậu ăn!”
“Còn có cái này, bột ngâm chân! Đuổi khí lạnh, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ngâm chân.”
“A, đúng rồi, mình sợ chậu khách sạn không sạch sẽ, đem theo chậu gấp! Chúng ta đồng thời dùng!”
“Cậu hay ăn kẹo bạc hà, mình mang thật nhiều gói, còn có bim bim và quả đông.”
Cố Dương mỗi lần lấy một thứ đều phải nói vài ba câu. Mỗi một thứ ấy, đều liên quan đến Phàn Uyên.
Cậu nói luôn nói "chúng ta", mình và cậu, đưa cho cậu, không có một thứ dành cho bản thân.
Phàn Uyên thấy cậu xoắn xuýt không quyết định được, nhẹ giọng thở dài.
“Những thứ này mua ở đấy cũng được, cậu mang chút bột giặt, còn lại để ở nhà tôi, không phải muốn cho tôi sao?”
Cố Dương rối rắm tý xíu rồi gật đầu, được thôi, dù sao đều đem cho Phàn Uyên, đưa sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác nhau..
Cậu đem đồ đưa cho Phàn Uyên lấy ra hết, vali có vẻ trống rỗng.
Phàn Uyên kéo một chiếc vali nhỏ đến, tự mình ngồi xổm xuống giúp Cố Dương xắp xếp đồ vật, thuận tiện lấy đồ trong balo mình đồng thời thả vào.
Cố Dương đứng một bên nhìn Phàn Uyên để quần lót lẫn quần áo hai người chung một chỗ, chỉ cảm thấy hai má nong nóng, trên người cũng cùng vậy.
Chờ Phàn Uyên xếp xong, khóa valy, Cố Dương mới kinh ngạc thốt lên một tiếng, từ trong túi tiền móc ra chiếc quần lót gấu nhăn nheo..
“Còn có cái này.”
Phàn Uyên tầm mắt rơi xuống chiếc quần lót trên tay Cố Dương, bé gấu màu nâu có khuôn mặt tươi cười dễ thương, Phàn Uyên lại cảm thấy nó như đang cười nhạo hắn.
Phàn Uyên cắn răng: “Cố Dương, tôi không phải ba cậu.”
Tay cầm quần lót của Cố Dương cuộn tròn như nắm cơm, cậu có chút ngượng ngùng, theo bản năng làm nũng
“Cầu cậu, Phàn ba ba.”
Phàn Uyên bất chợt đứng lên, cầm lấy cổ tay Cố Dương đẩy quần lót gấu lại trước mặt cậu..
“Không cần cất, để tối nay mặc.”
Cố Dương giờ mới nghĩ ra, ờ ha, đêm nay cậu ở lại nhà Phàn Uyên, phải để đồ tắm rửa chứ.
Phàn Uyên thấy dáng vẻ mơ hồ ngây ngốc của Cố Dương, buông tay lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người, ánh mắt có chút phức tạp.
“Với lại, đừng gọi ba ba bừa.”
Cố Dương chớp mắt một cái, sau đó cậu như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt chậm rãi sáng lên.
Hình như Phàn Uyên có chút mẫn cảm khi bị gọi ba ba.
Cố Dương mỉm cười xấu xa nhìn Phàn Uyên, đột nhiên lao tới.
“Phàn ba ba! Buổi tối ăn gì ! Mình muốn ăn thịt bò, cậu làm thịt bò cho mình nhé được không?”
Cố Dương cố ý đu lên người Phàn Uyên, hai chân cũng nhấc lên bám eo hắn, hai tay ôm cổ Phàn Uyên liên tục gọi ba ba.
Phàn Uyên không nhúc nhích, cho dù trên người treo một bé Cố Dương vẫn vững vàng đứng tại chỗ, hai tay chậm rãi mò dần lên đặt trên mông cậu, đầu ngón tay tách ra, dùng sức nhéo một cái.
Ngay sau đó, Cố Dương hét một tiếng suýt nữa bay nóc nhà.
Cố Dương nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, ngửi mùi thị bò bốc lên từ phòng bếp, trong tay còn nắm quần lót gấu, đôi mắt đỏ hoe.
Vừa nãy Phàn Uyên dùng sức nhéo mông cậu làm hai cánh mông bây giờ cực kì đau nhức , không dám ngồi xuống!
Cho dù Phàn Uyên làm bò sốt cay, Cố Dương cũng chỉ có thể đứng ăn.
Phàn Uyên lại rất thoải má nhàn nhã ăn uống..
Buổi tối Cố Dương nằm nhoài trên giường phòng khách, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng oan ức, mông cũng càng đau. Cuối cùng cậu quyết định chờ đến đêm hôm khuya khoắt, từ trên giường bò dậy, lặng lẽ ra khỏi phòng, tới gần phòng ngủ của Phàn Uyên.
Lúc này đã là đêm khuya, người có giờ giấc làm việc nghỉ ngơi rất bình thường như Phàn Uyên đã sớm ngủ say.
Cố Dương áp sát cánh cửa lắng nghe một chút rồi lặng lẽ đẩy cửa ra, bò vào.
Căn phòng tối om, Cố Dương từng chút một đến gần giường, định thừa dịp Phàn Uyên ngủ, nhéo mông hắn một cái thật đau, nhất định phải khiến Phàn Uyên giống cậu không nằm ngửa được mới thôi.
Ai biết cậu mới vừa lại gần bên giường đã nghe đến tiếng lầm bầm đau đớn từ trên giường truyền đến.
Cố Dương sợ hết hồn, nghĩ rằng Phàn Uyên tỉnh rồi, thân thể cứng đờ tại chỗ.
Đợi một lúc, cậu mới nhận ra Phàn Uyên dường như đang gặp ác mộng, âm thanh thống khổ, hơi thở áp lực ngột ngạt.
Cố Dương trong lòng co thắt một chút, tất cả những suy nghĩ trêu đùa trong đầu cứ thế biến mất hết.
Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng mở đèn ngủ đầu giường, nhìn thấy Phàn Uyên khuôn mặt thống khổ nằm ở trên giường, cau mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn mím chặt môi, chỉ là khi rất đau, mới kêu ra một ít âm tiết.
Nhìn Phàn Uyên đau như vậy, cảm giác thắt chặt trong lòng Cố Dương càng rõ ràng hơn. Phàn Uyên như thế này rất làm người ta đau lòng..
Là nam chính trong sách, hắn không bao giờ thể hiện mặt yếu đuối như vậy.
Nếu như không phải Cố Dương đến đây, cậu sợ là mãi mãi cũng không thấy được một mặt khác của Phàn Uyên.
Có phải mỗi nam chính vì trở nên mạnh mẽ đều phải trải qua một giai đoạn khó khăn mà người thường không chịu đựng được không ?
Đáp án là gì thì Cố Dương không biết, nhưng cậu nhìn Phàn Uyên như vậy, bản thân cậu cũng không chịu nổi.
Cố Dương theo bản năng cắn môi, ngồi bên mép giường, lau mồ hôi lạnh trên trán Phàn Uyên, vỗ nhẹ cánh tay hắn như động viên an ủi.
Đôi lông mày cau chặt của Phàn Uyên dần dần dãn ra, chính là vào lúc này, hắn đột nhiên tỉnh dậy, tuy rằng đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt lại rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống một người vừa mới dậy.
Phàn Uyên mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Cố Dương, sức lực của hắn rất lớn, đau đến mức Cố Dương không nhịn được nhăn chặt mày, nhưng cậu không kêu thành tiếng.
Ánh mắt màu đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Dương một lúc lâu, vẻ mặt lạnh lẽo mới chậm rãi tiêu tan.
Phàn Uyên âm thanh có chút mất tiếng: “Nửa đêm cậu vào phòng tôi làm cái gì?”
Cố Dương lắc đầu một cái, cổ tay vẫn bị Phàn Uyên nắm chặt.
“Không có gì, đến xem cậu một chút.”
Phàn Uyên tầm mắt rời xuống hai chân trơn bóng của Cố Dương .
“Đến xem tôi, không mặc quần?”
Bầu không khí căng thẳng đột nhiên tiêu tan, Cố Dương bối rối, đỏ mặt quay đầu đi, để lỗ tai ửng hồng đối mặt Phàn Uyên.
“Không có đồ ngủ…”
Phàn Uyên không hỏi nhiều nữa, cũng không giải thích về ác mộng, coi như chuyện Cố Dương xuất hiện trong phòng của hắn lúc nửa đêm không có gì đáng kinh ngạc.
Hắn chỉ là dùng tay kéo Cố Dương.
“Lên đây đi, mặt đất lạnh.”
Lông mi Cố Dương run rẩy, cẩn thận bò lên giường Phàn Uyên, nằm cách Phàn Uyên một chút, có vẻ hơi làm giá.
Phàn Uyên bất ngờ đưa tay ôm Cố Dương vào trong lồng ngực, cằm để lên trán Cố Dương, lồng ngực sát lồng ngực, khi nói chuyện Cố Dương dường như có thể cảm nhận được nhịp đập nơi lồng ngực Phàn Uyên.
“Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm.”
Cố Dương nằm trong vòng tay Phàn Uyên, ôm ấp của hắn ấm áp khiến cho cậu không nhịn được dựa vào gần hơn.
Cậu vô thức chen vào trong, Phàn Uyên không lên tiếng, tùy ý Cố Dương chen chúc hắn.
Thân làm nam chính một quyển sách, nhất định phải ẩn nhẫn, mạnh mẽ, không bao giờ nói lên nỗi đau của mình, vậy nên cũng không ai hiểu nổi đau của hắn.
Nhưng Cố Dương biết đến, cậu biết mọi thứ về Phàn Uyên.
Màn đêm thăm thẳm.
Cố Dương dần dần ngủ sâu, hô hấp nhẹ nhàng phun trên cổ Phàn Uyên.
Phàn Uyên vẫn mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn về khoảng không phía trước.
Đôi mắt vẫn u ám như màu đen của vực sâu, hai tay lại học xong cách ôm chặt Cố Dương.
Cố Dương ngủ một giấc rất đẹp, sáng sớm ý thức còn mơ hồ, trong tay dường như cầm lấy thứ gì đó căng chùng có co dãn, cậu kéo nhẹ một chút.
Khoảnh khắc tiếp theo đã bị Phàn Uyên đá xuống giường.
Cố Dương cái mông tiếp đất trước, đau càng thêm đau, cậu mở mắt ra thấy Phàn Uyên mặt tối sầm ngồi ở trên giường, áo cuộn lên rất nhiều, quần pyjamas cũng bị cởi. Từ xương hông trở xuống lộ ra cơ bụng hoàn mỹ và nhân ngư tuyến, lưng quần miễn cưỡng có thể che bộ vị trọng điểm
Phàn Uyên nhìn Cố Dương nở một nụ cười cực kì đáng sợ.
“Cố Dương, cậu muốn cởi quần của tôi?”
Cố Dương mờ mịt lắc lắc đầu, vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ, ý thức của cậu còn có chút đờ đẫn.
Phàn Uyên đã từ trên giường đi xuống, chân dài sải bước, đứng ngay trước mặt Cố Dương.
Khi Cố Dương ngẩng đầu, tầm mắt không tự giác rơi vào cơ bụng Phàn Uyên.
Phàn Uyên nắm sau gáy Cố Dương làm cho cậu ngẩng đầu, con ngươi đen bao hàm tính xâm lược nhìn kĩ cậu, một cái tay khác chậm rãi rời xuống.
Ngay sau đó, Cố Dương sợ hãi kêu thảm thiết.
Mông cậu chịu đủ dằn vặt, thương càng thêm thương, lại bị Phàn Uyên nhéo mạnh một cái.
Sáng hôm đó, trên máy bay bay sang thành phố kế bên, có một đôi thiếu niên kỳ quái.
Một người ngồi bên ngoài, thái độ bình thường.
Một người ngồi bên trong, nửa người trên nằm úp sấp trên đùi thiếu niên ngồi bên ngoài, nửa người dưới cuộn tròn một cách kì lạ, vểnh mông lên.
Cố Dương nằm nhoài trên đùi Phàn Uyên, mặt chôn trong bụng Phàn Uyên, cong mông lên không mặt mũi gặp người.
Mông cậu quá đau, không ngồi được.
Phàn Uyên tâm trạng rất tốt, một tay xem điện thoại di động, một tay như có như không xoa vành tai Cố Dương, xoavành tai vốn mềm mại trắng nõn biến thành đỏ chót.
Cố Dương không hài lòng lại không dám thể hiện ra, đôi chân giật giật.
Phàn Uyên lập tức nắm Cố Dương vành tai nhẹ nhàng kéo một chút.
“Làm sao vậy?”
Cố Dương khóc không ra nước mắt: “Không, không có gì.”
Phàn Uyên không buông tha cậu: “Cái mông không thoải mái?”
Cố Dương lập tức lắc đầu, dụi đầu vào bụng Phàn Uyên rầm rì hai tiếng.
Phàn Uyên cất điện thoại di động, giơ tay kéo Cố Dương lên, ôm câu vào người, hai tay đỡ mông của cậu.
Trên máy bay toàn là người, Cố Dương mặt càng đỏ hơn, muốn xuống dưới.
Phàn Uyên siết chặt cánh tay: “Đừng nghịch, không phải cậu nằm úp sấp không thoải mái sao?”
Cố Dương cân nhắc một chút nên tiếp tục chịu đựng khó chịu nằm úp sấp hay thoải mái vùi trong ngực Phàn Uyên, cuối cùng quyết định cậu vẫn nên mặt dày vùi trong ngực Phàn Uyên, dù sao ở đây cũng không ai biết.
Phàn Uyên buồn cười nhấc Cố Dương lên, kéo chăn che đầu Cố Dương.
“Yên tâm, không ai nhìn thấy cậu.”
Cố Dương đang quấn trong chăn thò ra một cái tay kéo cổ áo Phàn Uyên xuống, không có một tiếng động kháng nghị.
Lúc này nữ tiếp viên hàng không đi ngang qua, nói với cô gái ngồi trước mặt Cố Dương và Phàn Uyên: “Tiểu thư, mặt của cô sao lại hồng như vậy? Cô bị ốm sao?”
Cô gái ngồi hàng trước lúng túng lắc đầu: “Tôi không sao, không sao.”
Đuổi đi nữ tiếp viên hàng không, cô gái lặng lẽ thở dài, vỗ vỗ trái tim nhỏ đang đập thình thịch không ngừng của mình, quay đầu nhìn lén hai anh chàng đẹp trai phía sau.
Má ơi, chuyến đi công tác lần này có thể hóng được bản hiện thực, đáng giá.
Vì sao mông lại khó chịu, cô mới không hiểu gì hết đâu.
Hì hì.
Tác giả có lời muốn nói: Tui cũng không hiểu gì hết.
Mọi người hiểu hông?
(*˘︶˘*).。.:*♡(*˘︶˘*).。.:*♡(*˘︶˘*).。.:*♡(♡˙︶˙♡)(♡˙︶˙♡)
Trả lờiXóa