Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 15

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Xiao Cao (Tiểu Thảo), Tiểu Fú

Cố Dương sờ hai má nóng bừng của mình từ từ bình tĩnh lại, số điện thoại của ba mẹ của nguyên Cố Dương hiện lên màn hình đang ở chế độ gọi đi.

Cha mẹ của Cố Dương trước đây cực kỳ cưng chiều hắn, khi hắn vào cấp ba dự định sẽ mang hắn ra nước ngoài định cư nhưng không biết tại sao Cố Dương lại không muốn đi, vậy mà cha mẹ hắn cũng đồng ý, chỉ mời tới một dì bảo mẫu lo việc cơm nước chăm sóc cho hắn rồi cứ như vậy để lại thứ chuyên gia gây chuyện phiền phức ở lại trong nước.

Cố Dương sau khi xuyên tới nơi này đã mấy lần nhận điện thoại từ cha mẹ Cố Dương, cậu chưa lần nào hết chấn động về mức độ cưng chiều con cái của đôi cha mẹ này.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi điện cho họ.

Điện thoại được nhận, âm thanh tràn ngập sức sống của mẹ Cố lập tức truyền tới. Cố Dương hơi ngượng ngùng, quanh co lòng vòng nói với bà chuyện đề tài trên diễn đàn. Vị phụ huynh hoạt bát này cực kỳ tức giận, đảm bảo ngay lập tức sẽ giúp Cố Dương xử lý, lúc này cậu mới yên tâm cúp máy.

Mặc dù cậu biết Phàn Uyên nhất định sẽ không mặc kệ chuyện này, nhưng cậu cũng muốn bản thân mình có thể ngẫu nhiên giải quyết những chuyện phiền phức như vậy mà không cần làm phiền tới hắn.

Thế này coi như là một chút lòng tự trọng nho nhỏ của con trai đúng không?

Ai mà biết được cậu vẫn chậm một bước.

Ngày hôm sau trước khi đi học cậu nhận được điện thoại của mẹ Cố nói rằng bọn họ chưa kịp nhúng tay vào thì sự việc đã được người ta giải quyết rồi. Cố Dương nghe xong cúp điện thoại, nhìn tranh của hai người trên màn hình cười cong khóe mắt.

Mạnh Quân Nhàn đột nhiên xin nghỉ, hơn nữa không có thời hạn quay lại.

Giáo viên phụ trách không nhắc tới việc trừng phạt học sinh tạo đề tài ác ý trên diễn đàn, thế nhưng Mạnh Quân Nhàn đột ngột xin nghỉ ngay sau sự việc này khiến đại đa số các bạn học khá lanh lợi đều đoán ra được nguyên nhân. Thế nhưng sẽ không ai ngốc tới mức chọc thủng tầng giấy che mỏng manh này, ngoại trừ Lý Tử Yên.

Lý Tử Yên muốn trêu chọc Phàn Uyên một chút nhưng không biết tại sao Mạnh Triển cứ ngăn cản mình. Cố Dương cũng muốn hỏi Phàn Uyên chuyện này, đợi tới giờ nghỉ giữa giờ cậu lôi ghế dựa tới ngồi bên cạnh Phàn Uyên, chỉ nhìn hắn chằm chằm mà không nói lời nào.

Phàn Uyên bị Cố Dương trừng mắt lên nhìn chằm chằm vẫn chăm chú đọc sách làm bài không hề có chút bối rối nào. Cố Dương đang ngửa ra sau cười thỏa mãn thì bị Phàn Uyên giữ lấy cằm quay đầu lại, hiện tại tình cảnh chính là cậu cùng Phàn Uyên bốn mắt nhìn nhau.

Vì thế cậu ngay lập tức được voi đòi tiên đưa điện thoại của mình qua, hai tay đỡ cằm nằm nhoài lên bàn giả vờ đáng thương.

‘’Phàn đại nhân, có thể giúp mình chơi qua hai cửa được không?’’

Phàn Uyên cầm lấy điện thoại di động trong tay, ánh mắt hơi thay đổi.

‘’Tôi chơi giúp cậu còn nhiều hơn tự mình chơi, cậu không cảm thấy ngại ngùng à?’’

Cố Dương cười lộ ra mấy cái răng trắng, trong đôi mắt tràn ngập sự mong đợi, vừa ngoan vừa mềm.

Cậu phát hiện ra chỉ cần cậu làm như vậy, Phàn Uyên nhất định sẽ không thể làm gì được cậu.

Phàn Uyên quả nhiên cầm di động của Cố Dương mở trò chơi lên muốn giúp cậu qua ải.

Ai biết được Phàn Uyên vừa mở di động ra đã bất động nheo mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại.

Cố Dương tự nhủ hỏng rồi, cậu đắc ý vênh váo quá quên mất ngày hôm qua mình mới đổi màn hình nền di động.

Phàn Uyên chăm chú nhìn điện thoại một hồi lâu sau đó giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, mở trò chơi lên bắt đầu giúp cậu qua cửa.

Cố Dương cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Phàn Uyên không tức giận?

Tối hôm qua có thể chính là vì bức tranh này mà tụt mất một điểm hảo cảm đó!

Thế nhưng Phàn Uyên nhìn qua vẫn rất bình thường, trong giờ nghỉ giữa giờ giúp Cố Dương qua hai cửa, tới lúc chuông reo đem điện thoại di động trả lại cậu vẫn nở nụ cười lễ phép, không nhìn ra được bất kỳ tỳ vết nào.

Cố Dương nhìn thấy Phàn Uyên cười như thế trong lòng hơi hồi hộp.

Cậu ngay lập tức kiểm tra độ thiện cảm, vẫn là 5 điểm không thay đổi.

Thế nhưng bây giờ không đổi, không có nghĩa là lát nữa sẽ không đổi.

Cố Dương lặng lẽ đem bàn đẩy sang, sau đó lôi kéo ghế dựa tới, sau đó cậu nghe được Phàn Uyên nói một câu:

‘’Thưa cô, Cố Dương ảnh hưởng tới việc em học bài.’’

Cố Dương: “…’’

Giáo viên vật lý trên bục giảng tức giận quay đầu lại mắng Cố Dương phải quay đầu về chỗ cũ.

Đây dĩ nhiên mới chỉ là bắt đầu, sau mỗi tiết học, chỉ cần Cố Dương muốn đem bàn đẩy lại gần Phàn Uyên nhất định sẽ lập tức mách giáo viên, đều nói cậu đang làm ảnh hưởng tới hắn học tập.

Cố Dương khóc không ra nước mắt, bị Phàn Uyên lạnh nhạt cho tới tận giờ tự học buổi tối.

Giờ tự học buổi tối Trác Uyển mang đến một tin tức quan trọng, ngày mốt thi tháng. Cả lớp ồn ào kêu than, nhưng lực chú ý của Cố Dương lại không đặt tại nơi này, cậu lặng lẽ đưa cho Phàn Uyên một mẩu giấy.

‘’Phàn đại nhân, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, ta cho mình đi? Mình đã đem màn hình điện thoại đổi thành cái khác rồi.’’


Phàn Uyên cầm tờ giấy mở ra liếc nhìn một cái rồi đem tờ giấy thả vào trong lọ thủy tinh chứa đầy trân châu, không trả lời.

Cố Dương lại ném qua thêm một cái.

‘’Phàn ca ca, năn nỉ cậu đó, chẳng phải là ở bên trong tranh bị đè ép một chút thôi mà, nếu không thích thì cậu đè trở lại là được rồi.’’

Lần này Phàn Uyên xem xong rốt cục không lại làm lơ Cố Dương nữa mà quay đầu ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.

Cố Dương giống y như con cún nhỏ chỉ chờ đợi chủ nhân sủng hạnh, ngay lập tức lôi bàn ghế tới gần.

Phàn Uyên để bút xuống, nắm sau gáy Cố Dương kéo cậu về phía mình, nhỏ giọng hỏi: ‘’Cậu muốn áp tôi?’’

Hô hấp ẩm ướt ấm áp phan ngay tại trên mặt Cố Dương, Cố Dương nháy mắt một cái, tim đập cực kỳ nhanh.

‘’Cậu nói áp là loại áp nào?’’

Phàn Uyên dịch sát hơn một chút, đôi mắt nghiêm túc nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Cố Dương, thấy rõ ràng lông tơ trên mặt cậu dựng lên.

Phàn Uyên hỏi: ‘’Cậu cảm thấy là loại áp nào?’’

Cố Dương giả ngu: ‘’Mình đâu có biết đâu.’’

Trong nháy mắt, dường như cậu cảm nhận được Phàn Uyên đã nhìn thấu tâm tư của cậu.

Phàn Uyên đột nhiên buông tay, Cố Dương đang nghĩ việc này hình như đi hơi quá mức, giây sau liền bị Phàn Uyên đè ngã trên ghế.

Cố Dương nửa người trên đột nhiên mất thăng bằng, bị Phàn Uyên lôi xuống. Sau đó Phàn Uyên cứ như vậy đặt Cố Dương ở trên người, đầu ngả lên ngực cậu, nâng điện thoại di động hướng về phía hai người chụp một tấm hình.

Trong hình, Cố Dương tóc tai lộn xộn, khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt mờ mịt nhìn ống kính.

Phàn Uyên phía sau lưng dán lên trên người cậu, trán ở ngay cằm Cố Dương, hơi nhấc khóe môi cũng đồng thời nhìn ống kính.

Phàn Uyên đem tấm hình này gửi sang cho Cố Dương, nói: ‘’Cậu không phải thích áp sao? Ừ, đây là hình nền mới của cậu.’’

Cố Dương tận mắt nhìn Phàn Uyên đem tấm hình này thiết lập thành màn hình nền điện thoại của hai người.

Cậu trầm mặc lấy lại điện thoại di động, mặt không cảm xúc nằm nhoài ra bàn, đem mặt vùi vào hai cánh tay. Chỉ chốc lát sau, bàn bắt đầu rung lên kịch liệt.

Bạn học ngồi phía trước quay đầu lại hết sức bất đắc dĩ nhìn Cố Dương: ‘’Cố Dương, cậu đang làm gì thế hả?’’

Cố Dương ngẩng đầu, lộ ra ý cười còn chưa kịp thu vào hết.

‘’Không có chuyện gì, mình không sao.’’

Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên vỗ vào sau gáy Cố Dương, một âm thanh âm trầm từ phía sau truyền tới: ‘’Buồn cười sao?’’

Cố Dương lập tức ngồi thẳng người dùng sức lắc đầu.

‘’Mình không cười, thật đấy.’’

Phàn Uyên: ‘’Không cười?’’

Cố Dương nhìn hắn, dùng biểu tình đặc biệt chân thành gật đầu.

Phàn Uyên xì khinh bỉ một tiếng rồi thu tay về.

Cố Dương lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác, khóe miệng vẫn không thể nào ngừng nhếch cao.

Thì ra thuộc tính ẩn giấu của Phàn Uyên chính là ấu trĩ!

Sắp tới kỳ thi tháng, là một học sinh năm cuối cấp ba, trung học Thượng Thư đã dành cho bọn họ một chương trình học không hề thoải mái giống như những trường học khác, ngay cả thi tháng cũng vậy.

Cố Dương sợ thời gian thi sẽ xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn nên đặc biệt mang theo một cái bình nước.

Từ khi cậu có thể biến thành người cá tới nay lượng nước uống mỗi ngày rất nhiều, lúc bình thường lên lớp uống nước của mình xong còn uống nước của Phàn Uyên, nhưng lúc thi sẽ không thoải mái như vậy được.

Bởi vì chỉ là thi tháng nên trường học cũng không muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian, tất cả các môn đều an bài chung một ngày, tuy rằng thời gian hơi gấp gáp nhưng cũng tránh cho việc kéo dài quá sẽ ảnh hưởng tới các công việc khác.

Cố Dương và Phàn Uyên cùng phòng thi, chẳng qua vị trí cách nhau khá xa, mỗi người ngồi ở một góc phòng thi.

Cố Dương lần này kiểm tra cũng không lo lắng nhiều, khoảng thời gian này cậu rất nghiêm túc nghe giảng, cũng được Phàn Uyên kèm riêng cho khá nhiều, tuy kết quả sẽ không thể ngay lập tức tốt lên nhiều nhưng thừa sức vượt qua Cố Dương trước kia.

Huống hồ ngữ văn và toán của Cố Dương không hề kém, kém nhất chỉ có môn lý, đúng là học chậm hơn người ta thực sự rất thiệt thòi.

Ba môn đầu tiên thuận lợi thi xong, chỉ còn lại môn lý. Cố Dương lắc lắc nước trong bình nước, nước đã cạn đáy, hơi lo lắng.

Kiểm tra bắt đầu.

Tiết đầu tiên thuận lợi trôi qua.

Tiết thứ hai vừa mới bắt đầu, Cố Dương cảm giác bút trong tay hơi không ổn.

Cậu bấm một cái lên cánh tay chính mình, uống hết sạch ngụm nước cuối cùng trong bình, cưỡng chế bản thân quên đi cảm giác khô khốc khó chịu, nghiệm túc làm bài. Thế nhưng cảm giác ngày càng nhiều, ngày càng khó nhịn, làm cho Cố Dương choáng váng hoa mắt.

Hai tay cậu bắt đầu cảm thấy vô lực, bút trong tay cũng rơi xuống đất.

Phàn Uyên nghe thấy tiếng động, ngòi bút ngừng lại, chếch con ngươi nhìn sang.

Cố Dương chậm rì rì nhặt bút lên, nằm nhoài trên bàn viết, không thấy rõ mặt.

Phàn Uyên thu tầm mắt lại, tăng nhanh tốc độ viết chữ.

Tại lần thứ ba Cố Dương làm rơi bút, Phàn Uyên đột nhiên nhấc tay: ‘’Thưa thầy, Cố Dương thân thể không thoải mái, em có thể đi xem cậu ấy một chút không?’’

Giáo viên trông thi nghe thế mới chú ý nhìn sang Cố Dương rồi đi qua hỏi.

Cố Dương lúc này ý thức đã mơ hồ, thế nhưng khi giáo viên hỏi cậu có thể tiếp tục kiên trì làm bài thi hay không cậu vẫn nhất định gật đầu.

Giáo viên trông thi từ chối Phàn Uyên: ‘’Không được, thời gian làm bài thi vẫn còn tiếp tục, em không thể qua đây được.’’

Phàn Uyên đột nhiên đứng lên mang bài thi đặt lên bàn giáo viên, hỏi lại một lần.

‘’Thầy, hiện tại em có thể tính là đã thi xong rồi đúng không? Em không nói lời nào, thầy có thể giám sát em, em chỉ ngồi cạnh cậu ấy thôi.’’

Thầy giao cau mày do dự.

Nhưng mà không đợi đồng ý Phàn Uyên đã đi tới hắn đi tới đứng bên cạnh Cố Duơng, duỗi tay nắm lấy tay trái đối phương.

Cố Dương mờ mịt ngẩng đầu nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên nhẹ nhàng nắn nắn đầu ngón tay Cố Dương: ‘’Tôi nộp bài thi rồi, tới với cậu.’’

Cố Dương đuôi mắt ửng đỏ, nhiệt độ lòng bàn tay Phàn Uyên làm cho cậu cảm thấy an tâm.

Một tay của cậu được Phàn Uyên nắm trong lòng bàn tay, một tay cầm bút viết chữ. Thầy giáo trông thi đứng ở bên cạnh, Phàn Uyên cũng không nhìn Cố Dương, mắt nhìn thẳng về phía trước, chẳng qua tay phải vẫn luôn nắm thật chặt Cố Dương tay trái.

Bàn tay vàng của Cố Dương chịu sự ảnh hưởng rất lớn từ nam chủ của tiểu thuyết ‘’Phàm Uyên’’, lúc này có Phàn Uyên đứng bên cạnh nắm tay, tác dụng phụ của bàn tay vàng được hóa giải phần nào khiến thân thể cậu cũng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, giúp cho ngay tại hời giảm cuối cùng kịp thời làm xong đề bài cuối cùng.

Cố Duơng vừa mới để bút xuống Phàn Uyên liền khom lưng bế cậu vào trong ngực, đi ra khỏi phòng thi.

Để lại phía sau giáo viên trông thi đầu óc mơ hồ và đám bạn học đã bắt đầu nhiệt liệt thảo luận.    

Cố Dương ngoan ngoãn để Phàn Uyên ôm trong ngực, ngón tay vô lực nắm lấy cổ áo của Phàn Uyên.

‘’Phàn Uyên, mình muốn uống nước.’’

Thân thể thiếu nước khuếch đại vô hạn cảm giác khó chịu trong thân thể của Cố Dương, chẳng qua chỉ là hai tiết kiểm tra mà đôi môi của Cố Dương đã khô khốc.

Phàn Uyên ôm cậu bước nhanh tới quầy hàng trong khách sạn mua hai bình nước, bế cậu ngồi ở một bên vườn hoa, mở ra một chai nước đưa cho cậu.

Cố Dương nâng bình nước lên uống, yết hầu khéo léo nhanh chóng chuyển động, nước theo cằm chảy xuống thấm ướt vạt áo.

Một bình nước đã thấy đáy, Phàn Uyên lập tức đưa cho cậu bình thứ hai.

Lúc uống nước trong bình thứ hai tốc độ của Cố Dương đã chậm lại, người cũng tỉnh táo hơn, uống được một nửa liền không uống nữa.

Cậu cũng không lau đi nước trên người, hành động đầu tiên chính là nhìn Phàn Uyên nở nụ cười.

‘’Phàn Uyên, cảm ơn cậu, có cậu thật tốt.’’

Phàn Uyên không lên tiếng, tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người cậu.

Ráng chiều rơi trên bả vai hai người mang theo ánh sáng vàng nhàn nhạt óng ánh mỏng manh. Màu vàng óng ánh nhiễm vào trong con ngươi của Cố Dương, nhiễm cả vào trong con ngươi đen như mực của Phàn Uyên.

Trong con ngươi của Cố Dương phản chiếu lại hình ảnh của Phàn Uyên, hắn chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay rơi xuống cổ Cố Dương, giúp cậu quệt đi vệt nước.

Đầu ngón tay dính ẩm ướt chầm chậm dịch lên trên, lướt qua hầu kết, đi ngang qua cái cắm khéo léo, cuối cùng rơi xuống khóe môi ướt át.

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên kỳ quái, vườn trường náo động đã lùi xa phía sau.

Cố Dương lúc này chẳng còn nghe thấy cái gì cả, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy Phàn Uyên.

Đầu ngón tay của Phàn Uyên vừa mới đụng tới môi của Cố Dương đã vội vàng rụt về giống như bị điện giật. Hắn biểu hiện như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đứng lên.

‘’Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.’’

Cố Dương trong chốc lát có hơi thất vọng, lại không biết bản thân cảm thấy vì cái gì.

Phàn Uyên ngoái đầu nhìn lại, trùng hợp thấy được biểu cảm mất mát của Cố Dương.

Con ngươi của hắn vừa đen lại thâm sâu, lông mi dày đặc rủ xuống, chặn lại hết thảy tâm tư trong đáy mắt. Cố Dương đi theo phía sau Phàn Uyên, liếc nhìn hệ thống trong lòng bàn tay trái, bước chân ngay lập tức dừng lại.

Độ hảo cảm: 10 điểm.

Phút chốc nâng cao 5 điểm khiến Cố Dương không dám tin tưởng, theo ngay sau đó chính là vui mừng vô hạn.

Phàn Uyên chưa thấy Cố Dương đi tới, mới vừa xoay người liền bị Cố Dương nhào một cái vào lòng.

Cố Dương nhào tới lồng ngực Phàn Uyên, vô cùng vui vẻ dựa ở bên cổ hắn, hai chân quắp lấy eo Phàn Uyên.

Phàn Uyên thiếu chút nữa bị Cố Dương xô ngã xuống đất, lùi về sau hai bước, hai tay nâng mông Cố Dương đứng vững trở lại, âm thanh có chút tức giận.

‘’Cậu làm cái gì thế hả? Ngã sấp xuống thì làm thế nào bây giờ?’’

Cố Dương cười đặc biệt vui vẻ, treo trên người Phàn Uyên không chút nào sợ Phàn Uyên tức giận.

Cậu được voi đòi tiên đem mặt vùi vào hõm cổ Phàn Uyên, lần thứ hai nói ra bốn chữ này.

‘’Có cậu thật tốt.’’

Tức giận tan thành mây khói, Phàn Uyên không tiếp tục lôi Cố Dương xuống dưới nữa, bàn tay khoát lên sau lưng Cố Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Bốn chữ này đối với Phàn Uyên, đối với một người năm năm trước từng bị bắt cóc rồi bị người tới giải cứu từ bỏ như hắn mà nói không thể nghi ngờ chính là một lời có thể khảm sâu vào lòng hắn.

Có cậu thật tốt.

Người edit có lời muốn nói: Thời gian qua mình bắt đầu lại công việc sau khi nghỉ dịch, thêm nữa là công tác liên miên nên đã ngâm truyện quá lâu. Cám ơn các bạn vẫn tiếp tục chờ đợi và ủng hộ mình, hố sẽ tiếp tục được lấp đều đặn kể từ bây giờ.

3 nhận xét:

  1. Ei huhuhu thời gian chờ đợi trong vô vọng á huhuhuhu

    Trả lờiXóa
  2. (*˘︶˘*).。*♡(*˘︶˘*).。*♡(*˘︶˘*).。*♡(*˘︶˘*).。*♡(*˘︶˘*).。*♡

    Trả lờiXóa