Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 16

Edit: I

Beta: L

Thái độ của Phàn Uyên dường như không thay đổi nhiều khi mới 10 điểm. Nhưng từ một số chi tiết và vài chuyện nhỏ, Cố Dương có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Ví dụ như Phàn Uyên bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của cậu, quan tâm cậu hơn trong một ít việc nhỏ. Ví dụ như sẽ nhắc cậu không nên thức khuya, đi học đừng mất tập trung, ăn cơm không được kiêng ăn...

Vào ngày thứ ba sau kỳ thi hàng tháng, các giáo viên chấm bài rất nhanh nên đã gửi kết quả sớm hơn dự định.

Người đứng nhất trường vẫn là Phàn Uyên, mọi người đều quen với thành tích của hắn rồi. Điều đáng kinh ngạc là thành tích của Cố Dương.

Cố Dương thi vào top 200 toàn trường, phải biết rằng thành tích trước đây của cậu gần như xếp ngược từ dưới lên , mà đấy vẫn chưa phải là chuyện đáng kinh ngạc nhất.

Điều đáng kinh ngạc nhất là điểm toán của Cố Dương: 148 điểm. Chỉ tính riêng môn toán thì cậu xếp hạng 2 trong trường, đứng trên cậu đương nhiên là Phàn Uyên, người luôn đạt điểm tối đa 150 điểm.

Trác Uyển đọc xong thành tích, cả lớp ồ lên.

Không chỉ học sinh mà cả giáo viên chấm bài cũng rất ngạc nhiên.    

Cố Dương lại không bất ngờ lắm, bản thân cậu học môn toán thật ra rất tốt, chỉ là thành tích của "Cố Dương" hàng real quá kém mới khiến cho sự tiến bộ của cậu nổi bật như vậy.
     
Trác Uyển hài lòng gật đầu với Cố Dương, sau đó tiếp tục công bố quả bom thứ hai.

Thứ sáu tuần này thành phố hàng xóm tổ chức cuộc thi toán, phạm vi toàn bộ học sinh trung học trên cả nước. Trường cấp 3 Thượng Thư có hai người được tham gia, nhà trường quyết định để Phàn Uyên và Cố Dương đại diện trường học tham gia thi đấu.

"Chuyện này đã được xác nhận sau khi tôi thảo luận với giáo viên toán của lớp mình,  hi vọng những học sinh không được đi lần này không cần nản lòng, tương lai các em còn có rất nhiều cơ hội." Trác Uyển nói.

Lúc Trác Uyển nói những lời trên, cả lớp đều đang âm thầm quan sát Cố Dương và đại biểu môn toán Tưởng Nham. Mấy năm nay cuộc thi kiểu này đều do Phàn Uyên và Tưởng Nham đồng thời tham gia, có ai đoán được năm nay lại biến thành Cố Dương chứ?

Tưởng Nham ngồi ở hàng phía trước đột nhiên bật dậy nói: "Em không đồng ý!"

Trác Uyển hơi cau mày: "Em nói lý do đi."     

Tưởng Nham quay đầu lại lườm Cố Dương:

"Dạo này Cố Dương rất thân thiết với Phàn Uyên , ai biết có phải bạn ấy đã gian lận hay không! Em nghe nói trong lúc đang thi tháng, Phàn Uyên đã nộp bài thi sớm, bạn ấy còn đến đứng cạnh Cố Dương, biết đâu Phàn Uyên đã nói đáp án ạ."

Chuyện ngày thi Trác Uyển cũng được thông báo rồi, cô biết rõ việc gian lận này không đúng sự thật. Nhưng mà Trác Uyển ngần ngại không lập tức bác bỏ những lời nói của Tưởng Nham trước mặt cả lớp.

"Tôi biết rồi, giờ toán chiều nay tôi sẽ thảo luận lại với giáo viên môn toán của lớp mình, kết quả cuối cùng do giáo viên toán quyết định."

Tưởng Nham nghe vậy rất hài lòng, lườm Cố Dương xong liền đắc ý ngồi xuống.

Bởi vì Tưởng Nham đột nhiên nhìn Cố Dương, dẫn đến tầm mắt Trác Uyển cũng đi theo nhìn về phía Cố Dương.

Cố Dương ngồi thẳng tắp, hai tay để dưới bàn, trên mặt không có biểu cảm gì, thấy Trác Uyển đang nhìn mình, cậu còn nghiêm túc gật đầu.

Mãi đến khi Trác Uyển không nhìn nữa, Phàn Uyên mới nhỏ giọng nói: "Buông tay!"

Dưới ngăn bàn, hai tay Cố Dương gắt gao kéo tay phải của Phàn Uyên, không chịu buông.

Buổi sáng hôm nay là tiết tự học, Cố Dương giật mình phát hiện Phàn Uyên không làm bài mà xem điện thoại di động, cậu tò mò liếc mắt qua coi xíu lại thấy Phàn Uyên đang xem một bộ phim có liên quan đến người cá.

Cố Dương tò mò muốn xem chung nhưng Phàn Uyên quay màn hình điện thoại sang hướng khác, không cho cậu xem.

Phàn Uyên càng như vậy, Cố Dương càng tò mò, hai người ở dưới đáy bàn "đánh yêu", ai cũng không để ý Trác Uyển làm gì, cho đến khi Tưởng Nham nhìn qua đây, hấp dẫn sự chú ý của Trác Uyển, hai người mới chịu dừng lại.

Cố Dương nghịch ngợm dùng đầu ngón tay cào lòng bàn tay Phàn Uyên: " Cậu cho mình xem một chút đi, chỉ là một bộ phim về người cá thôi mà, xem cùng mình có sao đâu!"

Lòng bàn tay Phàn Uyên hơi ngứa, trong lòng cũng ngứa: "Thật sự muốn xem?"

Cố Dương vô cùng chân thành gật đầu: "Phàn nam thần, làm ơn đi mà."

Phải cầu xin thật mềm mại nhẹ nhàng thêm chút làm nũng, Phàn Uyên mới chịu quay lại điện thoại cho cậu xem.

Không thể chờ đợi được nữa, Cố Dương lập tức lại gần. Điện thoại di động để chế độ im lặng, chỉ có hình ảnh không có âm thanh, Cố Dương xem một lát, nhịn không được quay đầu thiếu chút nữa nôn ra.

Đây đâu phải một bộ phim người cá bình thường, đây rõ ràng là phim kinh dị thuộc loại cực kì, cực kì ghê tởm!!!

Cố Dương kéo ghế tựa xa ra một chút, nhìn Phàn Uyên bằng ánh mắt đặc biệt ghét bỏ, hoàn toàn không dám tin tưởng!

Phàn Uyên bị ánh mắt này của Cố Dương kích thích, đặt điện thoại di động xuống, kéo Cố Dương đến bên người, đưa tay véo sai gáy cậu.

"Không phải cậu muốn xem sao? Trốn cái gì?"

Cố Dương phát hiện Phàn Uyên đặc biệt yêu thích véo sau gáy mình, giống như véo một bé cún con.

Cậu đưa tay đẩy Phàn Uyên: "Mình đâu biết cậu lại xem một bộ phim như vậy! Biến thái!"

Biểu cảm trên mặt Phàn Uyên  phút chốc biến mất, mặt không hề cảm xúc nhìn Cố Dương: "Tôi biến thái?"

Cố Dương chần chờ một lúc mới gật gật đầu, cậu cảm giác Phàn Uyên hình như giận rồi.

Ngay sau đó, khóe miệng Phàn Uyên chậm rãi cong lên, nở một nụ cười rất đáng sợ.

"Cậu biết thế nào là biến thái sao? Cậu đã nói tôi biến thái vậy tôi không biến thái cho cậu xem một chút chẳng phải rất thiệt thòi?"

Phàn Uyên ép Cố Dương nhích lại gần mình, dựa gần tai cậu từng chữ từng chữ một chầm chậm nói: 

"Không bằng tôi làm giống trong phim, bắt cậu lại nhốt tại nhà tôi, chỉ cho cậu ở trong một bể cá nhỏ hẹp. Ngoại trừ tôi, cậu không thấy bất kỳ người nào, chỉ có thể ăn đồ ăn tôi đưa, chỉ có thể nói chuyện với tôi... Hoặc là giống như những gì Phan Phỉ viết, không cho cậu mặc quần áo?"

Đôi môi Phàn Uyên gần như áp bên tai Cố Dương, hắn nói một câu, Cố Dương liền run một chút, cúi thấp đầu, những sợi tóc rối trên trán chặn ở trước mắt, không thấy rõ biểu cảm, nhìn tựa như đang sợ hãi.

 Cố Dương mãi không lên tiếng, Phàn Uyên nghĩ cậu sợ, buông tay ra lui lại một chút.

 "Mới nói thế thôi đã sợ thành như vậy? Còn dám nói tôi biến thái không?"

 Cố Dương vẫn cứ cúi đầu, không lên tiếng.

Phàn Uyên nhấp môi dưới, thân thể ngồi thẳng, muốn kéo dài khoảng cách với Cố Dương.

 Ống tay áo bỗng nhiên bị Cố Dương kéo lại, Cố Dương rốt cuộc ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.

Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, con ngươi màu nhạt đối mặt ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, không hề có chút sợ sệt nào.

Cậu lôi kéo ống tay áo Phàn Uyên không cho hắn lùi lại, chính mình đẩy ghế tựa gần Phàn Uyên.

Cố Dương dán sát Phàn Uyên, mong đợi nói: "Thật sự? Cậu muốn nuôi mình?"

Phàn Uyên có chút kinh ngạc: "Ai bảo muốn nuôi cậu? Tôi nói là tôi sẽ nhốt cậu lại."

Cố Dương vui vẻ lắc ống tay áo Phàn Uyên: "Đó không phải là phải nuôi mình à? Dù sao mình rất trạch, không thích ra ngoài lắm."

 Phàn Uyên đồng tử hơi phóng đại, khuôn mặt tươi cười của Cố Dương phản chiếu vào trong con mắt hắn, dần dần nhuộm lên màu bóng tối.

Hắn lại véo chỗ thịt mềm sau gáy Cố Dương, đầu ngón tay hơi dùng sức chèn ép: "Phải không?"

Cố Dương không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy!"

Phàn Uyên chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa, đẩy Cố Dương ra.

"Làm bài đi, việc này Tưởng Nham sẽ không bỏ qua, chờ xem buổi chiều giáo viên xử lý thế nào."

Cố Dương không quan tâm lắm gật gật đầu, đồng thời lấy sách bài tập ra, cậu làm cùng với Phàn Uyên vài câu lại muốn hắn dạy cậu.

So với Tưởng Nham, Cố Dương càng quan tâm độ hảo cảm của Phàn Uyên.

Cuốn sách nhỏ trên lòng bàn tay trái hiện lên độ hảo cảm Phàn Uyên: 11 điểm.

Tăng 1 điểm.

Mới 11 điểm hảo cảm độ, Phàn Uyên đã bắt đầu có dục vọng chiếm hữu.

Cố Dương nhìn Phàn Uyên cầm bút nhanh chóng viết bài, dùng bút mình đi đụng vào cây bút trong tay Phàn Uyên.

Phàn Uyên cũng không tức giận, tùy ý Cố Dương đụng bút khiến chữ viết của hắn sai lệch.

"Đừng nghịch, tập trung nghe giảng."

Cố Dương cười hì hì : "Rõ, thưa thầy Phàn."

Tiết toán buổi chiều, giáo viên toán bước vào với khuôn mặt nghiêm túc.

Hắn đặt giáo án lên bàn, không giảng bài ngày lập tức mà cầm phấn viết hai câu hỏi giống hệt nhau ở hai bên bảng đen.

Viết xong câu hỏi rồi bỏ phấn xuống , hắn mới quay người, nhìn về phía Tưởng Nham đầu tiên.

 "Tôi nghe cô Trác lớp này nói em không đồng ý Cố Dương tham gia thi đấu?"

Tưởng Nham đứng lên: "Thưa thầy, thành tích của Cố Dương có vấn đề, để cậu ấy đi tham gia thi đấu sẽ làm cho trường học mất mặt!"

Giáo viên toán lấy ra hai bài kiểm tra, phóng to màn hình hiển thị cho mọi người xem..

"Em nói Cố Dương gian lận, tôi đã kiểm tra camera, xác định chuyện này không phải sự thật, thôi để bây giờ tôi cho em xem bài thi của Cố Dương và bài thi của em một chút."

Nhìn trên máy chiếu mà so sánh bài thi hai người, bài thi của Cố Dương sạch sẽ gọn gàng, các ý trả lời rất rõ ràng, thậm chí hầu hết mọi câu hỏi đều viết từ hai hoặc nhiều cách giải hơn!

Bài thi của Tưởng Nham tuy rằng đúng, thế nhưng so sánh với Cố Dương thì có vẻ hơi kém hơn.

"Nếu điều này còn chưa thuyết phục được em vậy thì hai câu hỏi ở phía sau tôi để hai người cùng đi lên trả lời, mỗi người có 20 phút."

Tưởng Nham cắn răng, đi lên đầu tiên.

Cố Dương vẫn ngồi tại chỗ nháy mắt, vẻ mặt vô tội.

Giáo viên toán: "Cố Dương, còn chưa lên?"

Cố Dương quay đầu nhìn Phàn Uyên: "Cuộc thi Toán cậu nhất định phải đi sao?"

Phàn Uyên gật đầu: "Đương nhiên."

Cố Dương đứng lên: " Ok."

Cố Dương đi tới trước tấm bảng đen, cầm phấn coi đề bài, là hai câu hỏi toán dựa theo độ khó tiêu chuẩn của kỳ thi.

Tưởng Nham đã bắt đầu múa bút thành văn, Cố Dương vẫn đang xem.

Tưởng Nham liếc mắt nhìn lén Cố Dương một cái, tâm lý lần này chắc ăn rồi, hắn cảm thấy Cố Dương căn bản không biết làm.

Mười phút cuối cùng, Cố Dương mới bắt đầu viết, cậu vừa động bút là không dừng lại nữa, trôi chảy viết đến đáp án cuối cùng.

Hai người đồng thời đặt phấn xuống, giáo viên bắt đầu giảng bài.

Cố Dương trở lại chỗ ngồi, lập tức đưa hai tay ra trước mặt Phàn Uyên.     

Phàn Uyên nhíu mày, không nhúc nhích.

Cố Dương một lần nữa tiến về phía trước, làm bộ dáng muốn lau lên quần áo Phàn Uyên.

 Lúc này Phàn Uyên mới rút ra giấy ăn, nắm cổ tay Cố Dương lau tay cho cậu.

"Cậu không có tay sao?"

Cố Dương bật cười, cười đến ngoan ngoãn ngọt ngào, còn được đằng chân lân đằng đầu dùng đầu gối đụng vào chân Phàn Uyên.

Bởi vì 11 điểm hảo cảm độ của Phàn Uyên, cậu đang rất thỏa mãn, nhất định phải thừa dịp này thăm dò giới hạn của Phàn Uyên.

Hai câu hỏi trên bảng đen, Cố Dương và Tưởng Nham đều trả lời được, nhưng vẫn có điểm khác nhau, cách làm bài của Cố Dương càng nhanh chóng ngắn gọn hơn, đáp án của Tưởng Nham quá dài dòng phức tạp, có nhiều vết gạch xoá, vừa so sánh liền hiểu ai hơn ai..

Tưởng Nham cúi đầu ngồi trên ghế, đột nhiên đẩy bàn ra hô to.

 "Thưa thầy, biết đâu Cố Dương đã hối lộ Phàn Uyên trước để có đáp án ? Bây giờ cậu ta chơi thân với Phàn Uyên như vậy!"

Cố Dương đang thăm dò giới hạn của Phàn Uyên tự nhiên ngồi không cũng trúng đạn, nhưng nghe thấy vậy còn rất vui vẻ.

"Cậu cũng cảm thấy mình và Phàn Uyên rất thân? Cảm ơn, chúng mình thật sự rất thân thiết."

 Giáo viên toán gõ gõ bảng đen, ý bảo yên lặng.

 "Tưởng Nham, thầy biết năng lực của em rất tốt, nhưng em phải học sự khiêm tốn và tiến bộ, tự tin là chuyện tốt nhưng tự phụ thì không."

Tưởng Nham ngồi tại chỗ không còn lời nào để nói, một tiết đều không dám ngẩng đầu lên.

Cố Dương không bị ảnh hưởng chút nào, vui vẻ ngồi gần Phàn Uyên.

 "Chúng ta cùng đi thành phố bên cạnh thi đấu, nghỉ ngơi ở đâu vậy?"

Phàn Uyên có ẩn ý nói: "Những năm trước đều ở trong khách sạn trường đặt."

Cố Dương cong cong khóe miệng, muốn cười mà phải cố nhịn.

"Ở cùng nhau à?"

Phàn Uyên: "Ở cùng nhau."

Cố Dương được voi đòi tiên: "Một chiếc giường?"

Sau đó, trong lớp đột nhiên vang lên một tiếng động thật lớn, giáo viên và học sinh dồn dập quay đầu lại, chỉ thấy Cố Dương đang chật vật đỡ những cuốn sách thiếu chút nữa từ trên bàn rơi xuống.

Cậu vừa mới đắc ý vênh váo một tý đã bị Phàn Uyên đồng thời đẩy ra với ghế và bàn học.

Ca này quá khó.

Tác giả có lời muốn nói: Cùng tôi nói: Ở cùng nhau! Ở cùng nhau! Ở cùng nhau.

Mọi người cảm thấy được Phàn Uyên lúc 100 điểm sẽ là bộ dạng gì?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét