Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 14

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Tiểu Fú

Đề tài khó nói này được treo trong diễn đàn học đường tới tận giữa trưa mới bị giáo viên trong trường phát hiện rồi liên lạc với quản lý diễn đàn gỡ xuống. Thế nhưng vì gỡ quá muộn cho nên hầu như toàn bộ học sinh đều đã xem qua, chỉ trong thời gian ngắn không khí lớp học trở nên rất kỳ quái.

Nhân vật A và B trong đề tài kia được miêu tả quá rõ ràng làm người ta ngay lập tức có thể liên tưởng đến Phàn Uyên và Cố Dương. Nhưng vấn đề là nội dung quá kì dị của nó.

Một kẻ con ông cháu cha B bình thường lúc nào cũng hung hăng càn quấy, suốt hai năm trời đối lập cùng nam thần A, vì hận sinh yêu rồi lộ ra thân phận người cá, nam thần toàn trường A cũng cùng với hắn làm mọi việc không thể miêu tả ra được. Còn những việc không thể miêu tả là gì thì trong đề tài đã viết cực kỳ tỉ mỉ.

Sau khi quản lý diễn đàn xóa bỏ bài viết đã khóa luôn mục bàn luận tự do của diễn đàn, sau đó thông báo yêu cầu cho học sinh mở topic chủ động tự thú nếu không bị điều tra ra nhà trường sẽ nghiêm khắc kỷ luật. 

Mà Phàn Uyên và Cố Dương không bị nhà trường gọi lên nói chuyện. Lý do một phần là bởi vì bối cảnh của hai người, một phần là do dù nhìn thế nào thì cả hai cũng là người bị hại. Không chỉ giáo viên trong trường không tin mà các bạn học cũng không tin, tất cả mọi người đều coi việc này như trò đùa quá trớn của ai đó mà thôi.

Vừa mới tan học, Lý Tử Yên to gan lôi kéo Mạnh Triển chạy tới trêu chọc Phàn Uyên.

‘’Nam thần ơi nam thần, cậu thật giỏi, có thể có được một người cá, mẹ nó topic kia thật sự quá mức kỳ dị, còn nói Cố Dương là người cá, ha ha ha ha, tôi cười sắp chết rồi!’’

Mạnh Triển hơi lúng túng nhìn sang Cố Dương.

Cố Dương nằm úp sấp chiếm nửa cái bàn của Phàn Uyên buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, nghe thấy Lý Tử Yên nói thế thì cũng cười.

‘’Mình thật sự là người cá đấy.’’

Lý Tử Yên đập bàn cười ngặt nghẽo: ‘’Cậu bị làm sao thế hả, cậu muốn làm câu chuyện thêm kịch tính hay sao mà còn diễn thêm vào nữa thế!’’

Cố Dương nghiêng đầu cười chứ không nói thêm gì nữa.

Lý Tử Yên không đùa được Cố Dương thì đi chọc Phàn Uyên.

‘’Nam thần Phàn Uyên, ôm người cá cảm giác thế nào? Nói cho bọn tôi cùng nghe được không?’’

Phàn Uyên đang chống cằm nhìn Cố Dương nằm nhoài trên bàn. Cậu đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, chỉ để lộ lỗ tai đang đỏ bừng. Phàn Uyên đột nhiên đưa tay sang nhéo tai cậu, đàng hoàng trả lời: ‘’Rất mềm.’’

Lý Tử Yên xấu xa vươn tay ra định chọc Cố Dương thì bị Phàn Uyên im lặng ngăn lại. Lý Tử Yên vẫn chưa phát hiện ra có điều bất thường, tay còn lại đang muốn mò tới thì bị Mạnh Triển lôi ra bên ngoài.

‘’Được rồi nhanh đi học, đừng nhây nữa.’’

Lý Tử Yên bất mãn: ‘’Mạnh Triển cậu làm sao thế ha, tích cực thế làm cái gì, đùa chút thôi cũng không được, đều là con trai với nhau sờ tí có sao đâu! Không lẽ cậu tin cái topic kia là thật? Phàn Uyên với Cố Dương mà thích nhau tôi sẽ từ cửa sổ lớp học nhảy xuống dưới, Cố Dương lúc nào chẳng đối đầu với Phàn Uyên chứ?’’

Cố Dương ngồi thẳng dậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng ba, không cao không thấp, nhảy xuống chắc không chết được nhưng gãy chân thì chắc chắn rồi.

‘’Mình với Phàn Uyên bây giờ là bạn tốt, tốt tới mức có thể mặc chung một cái quần, cậu đừng có nói lung tung.’’

Lý Tử Yên ngạc nhiên nhìn lại muốn hỏi chuyện nhưng tiếng chuông đã vang lên, hắn dù bất mãn thì vẫn phải về chỗ ngồi.

Mạnh Triển thở phào nhẹ nhõm, Cố Dương có phải người cá hay không hắn không biết, thế nhưng hắn chắc chắn giữa Cố Dương và Phàn Uyên có chuyện gì đó.

Thái độ hiện tại của Lý Tử Yên chính là thái độ của đại đa số các bạn học trong trường. 

Trên thực tế, thái độ giương cung bạt kiếm của Cố Dương đối với Phàn Uyên hai năm vừa qua khiến các bạn học có ấn tượng rất sâu sắc, hiện tại đột nhiên có người nói hai người là một đôi, thậm chí Cố Dương không phải là người mà là người cá, ai sẽ tin chứ, đồ ngốc mới tin.

Trong khi hai nhân vật chính trong chủ đề bàn tán của cả trường vẫn nhàn nhã bình tĩnh thì Phan Phỉ đang cực kỳ hoang mang rối loạn. Cô biết chắc chắn tiểu thuyết của mình bị một trong số chị em trong nhóm truyền ra ngoài nhưng lại không thể xác định được là ai. Bây giờ nhà trường đã có thông báo, nếu cô không chịu chủ động nhận sai thì rất có thể sẽ bị công khai phê bình, như thế mặt mũi đâu mà đi học nữa.

Gần tới giờ tự học buổi tối, Phan Phỉ từ chỗ ngồi đứng lên nghiêm nghị đi ra ngoài. Nhưng mới bước ra khỏi lớp đã đụng phải người khác, là Cố Dương.

Cố Dương vừa mới đi rửa tay về, hai tay vẫn còn ướt nhẹp.

‘’Cậu đi đâu thế?’’

Phan Phỉ hơi ngại khi gặp Cố Dương, nếu không phải do cô viết tiểu thuyết bị người ta đăng lên diễn đàn thì Cố Dương và Phàn Uyên cũng không bị người ta đem ra bàn tán. Cô ngại ngùng không muốn nói ra chuyện mình chuẩn bị đi gặp giáo viên để nhận sai.

Cố Dương cười, da cậu vốn trắng, nhưng đôi môi lại đầy đặn, khi cười rộ lên có cảm giác hơi quyến rũ, thế nhưng quyến rũ cũng không mất đi tươi trẻ xán lạn.

‘’Cậu muốn tự thú? Topic không phải do cậu đăng thì cậu đi làm gì?’’

Phan Phỉ không dám tin trợn tròn mắt nhìn: ‘’Cậu, cậu biết cái đó là mình viết?’’

Cố Dương nhìn vào lớp, Phàn Uyên vẫn đang giúp cậu chơi game đó.
Cậu nhỏ giọng: ‘’Biết chứ, truyện viết hay lắm cậu không thấy thế à?’’

Phan Phỉ hít sâu một hơi, hay tay che miệng, mặt kích động đỏ bừng nói không ra lời.

CP mà cô viết có thể là thật!

Trời ơi! Quá kích thích!

Cố Dương còn nói: ‘’Cậu đừng để ý tới việc này, cứ coi như không biết gì đi, muốn làm gì cứ thoải mái mà làm.’’

Phan Phỉ dùng hết sức gật đầu, cảm giác người trong cuộc đồng ý khen ngợi tiểu thuyết mà mình viết thật sự cực kỳ tốt đẹp.

Cố Dương động viên Phan Phỉ xong mang tay ướt lặng lẽ đi tới phía sau Phàn Uyên, đem hai bàn tay chụp vào cổ hắn.

Phàn Uyên ngay lập tức dựng thẳng lưng, game trong tay vẫn đang tiếp tục chạy không thể ngừng được, hắn không biết làm sao nên liếc mắt nhìn Cố Dương nhắc nhở. 

Cố Dương hí hí cười lau nước ở tay lên cổ Phàn Uyên, cậu đứng sau lưng Phàn Uyên vừa xem chơi game vừa thăm dò sờ tới sờ lui, cằm đặt lên bả vai Phàn Uyên.

Các bạn học trước đây không để ý tới Phàn Uyên và Cố Dương, hiện tại do ảnh hưởng của topic mà đều lén lút quan sát hai người. Toàn bộ đều muộn màng phát hiện hai người kia lúc ở chung với nhau không hề có cảm giác đang đối đầu căng thẳng, rõ ràng là thân mật quấn quýt y như cùng một mẹ sinh ra vậy.

Phàn Uyên chơi hết màn thì túm lấy Cố Dương áp lên ngế ngồi. Cố Dương đột ngột bị túm lấy không kịp chuẩn bị nên xương cụt đập mạnh vào ghế.
Phàn Uyên thấy Cố Dương đột nhiên cứng người, sắc mặt cũng không tốt ngay lập tức hỏi: ‘’Sao thế?’’

Cố Dương sờ môi ngước mắt nhìn hết sức đáng thương, đau không nói ra lời.

Phàn Uyên thế mà lại hiểu sai: ‘’Kỳ sinh sản lại tới?’’

Cố Dương lắc đầu làm cho cái mông đang đau cọ xát vào ghế.

Phàn Uyên ngẩng đầu nhìn quanh phòng học rồi đứng lên nhờ bạn học ngồi phía dưới đổi chỗ cho mình, hắn để cho Cố Dương ngồi ở trong cùng còn mình ngồi chắn ở bên ngoài đem Cố Dương lấp hết vào trong góc phòng học, chỉ cần bạn học ngồi trên không quay đầu lại thì chẳng ai trong phòng có thể nhìn thấy cậu.

Cố Dương đau mông chỉ lén lút nhấp nhổm cái mông, cả người nằm nhoài lên phía trước trông rất khổ sở. Cậu không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng Phàn Uyên sợ cậu đột ngột biến thành người cá nên mới đổi chỗ.

Phòng học rất yên tĩnh, cô Trác đang làm giáo án trên bục giảng, những bạn học khác đều đang nghiêm túc học bài chỉ có mỗi Cố Dương nằm sấp lên bàn. Phàn Uyên làm bài tập được một lát vẫn thấy Cố Dương đưa lưng về phía mình, sau gáy lộ ra một mảng thịt nhẵn nhụi, mồ hôi toát ra dính bết tóc vào da. 

Hắn nhíu mày.

Cố Dương hơi buồn ngủ, vì mông vẫn đau nên lúc nằm úp xuống bàn cậu hơi nhổm người về phía trước hơi nhấc mông lên, cậu chỉ muốn tựa vào bàn một lúc cho hết đau thôi không ngờ đột nhiên bị Phàn Uyên nhéo cổ.
Phàn Uyên thì thầm vào tai của cậu trong khi ngón tay cái và ngón tay trỏ đang nhẹ nhàng giữ lấy cổ Cố Dương.

‘’Cậu nhịn một chút.’’

Cố Dương ngơ ngác, nhịn cái gì cơ?

Chẳng lẽ Phàn Uyên phát hiện mông cậu bị đau?

Phàn Uyên nói xong thì cởi áo khoác và áo đồng phục ra hiệu cho Cố Dương nhấc mông lên.

Cố Dương ngồi thẳng dậy hoang mang nhấc mông, sau đó thấy Phàn Uyên đem đồng phục gấp lại lót dưới mông của mình.

‘’Ngồi đi.’’

Giờ thì Cố Dương đã xác nhận được rồi, Phàn Uyên biết mông cậu bị đau.
Không ngờ ngay sau đó Phàn Uyên lại nói thêm một câu khiến người ta không thể lý giải nổi.

‘’Nếu bị ướt thì cậu giặt sạch cho tôi.’’

Ướt á? Vì sao lại ướt?

Cố Dương muốn hỏi nhưng lại không nghĩ ra được nên hỏi từ đâu, lúc nãy nằm một lúc cảm thấy buồn ngủ nên ngáp một cái, sau đó quyết định bỏ qua thắc mắc mà tiếp tục nhoài ra bàn.

Phàn Uyên thấy khóe mắt của Cố Dương đo đỏ thì càng thêm xác định suy đoán của mình.

Kỳ sinh sản của Cố Dương lại tới rồi.

‘’Cố gắng đi, còn nửa tiếng nữa là tan học rồi.’’

Cố Dương gật gật đầu, mặt vẫn vùi trong cánh tay, cái mông ngồi lên trên đồng phục của Phàn Uyên không còn đau như lúc nãy nữa. Phàn Uyên tiếp tục làm bài tập nhưng tay trái vẫn luôn luôn vuốt ve cổ của Cố Dương. Cậu được xoa cực kỳ thoải mái, ngủ mất.

Cô Trác nhìn hành động của hai người một lát rồi kiềm chế cảm giác khác thường trong lòng xuống, cô không ngừng nhắc nhở bản thân những gì được viết trong topic kia đều chỉ là trò đùa của học sinh nào đó, cô không thể vì vậy mà nghi ngờ học sinh của mình được.

Cố Dương vừa mở mắt tỉnh ngủ thì thấy trước mặt là trường tối đen không có bóng người, Phàn Uyên, bản thân đang được Phàn Uyên ôm trên tay đi ra ngoài. Cố Dương bị một mảng đen kịt trước mắt dọa hết hồn, cơ thể theo quán tình nhào dậy làm hai người lảo đảo suýt ngã.

‘’Đừng lộn xộn.’’ Giọng Phàn Uyên vang lên.

‘’Sao lại tối như vậy? Người khác đâu?’’ Cố Dương bám vào vai Phàm Uyên hỏi.

‘’Đã tan học được nửa tiếng rồi nhưng cậu vẫn không tỉnh nên tôi mới đưa cậu ra ngoài.’’

Giọng nói Phàn Uyên cực kỳ bình tĩnh, cũng không có ý định thả Cố Dương xuống.

Cố Dương ngủ tới mức cả người nóng lên, thấy Phàn Uyên nói gì thì yên tâm thoải để yên cho Phàn Uyên bế mình. Cậu kéo lại đồng phục trên người mình, phát hiện bản thân đang khoác đồng phục của hắn.

Phàn Uyên hiểu lầm động tác của Cố Dương nên giải thích: ‘’Không ướt đâu, cậu cứ khoác đi.’’

Cố Dương nhéo vai Phàn Uyên hờn dỗi nói: ‘’Cậu đừng có mở miệng ngậm miệng đều là ướt với không ướt có được không? Ai ướt? Cậu đang nói cái gì thế?’’

Lúc này Phàn Uyên đã ôm Cố Dương ra khỏi trường, đèn đường chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt của hắn. Phàn Uyên cúi đầu nhìn cậu, rõ ràng đèn xung quanh vẫn sáng rõ nhưng đôi con ngươi của Phàn Uyên vẫn đen không nhìn thấy đáy.

Hắn nghiêm túc giải thích: ‘’Cậu không phải lại tới thời kỳ sinh sản à? Trên diễn đàn viết cậu không biết sao? Nhân ngư lúc nào cũng ướt.’’

Cố Dương thật sự không biết.

Vừa về đến nhà cậu ngay lập tức thêm Phan Phỉ vào danh sách bạn bè khiến cô vô cùng kích động, Cố Dương gửi tin nhắn quanh co lòng vòng muốn Phan Phỉ gửi cho mình tiểu thuyết kia. 

Phan Phỉ vui muốn điên rồi, không chỉ gửi tiểu thuyết mà cô còn gửi thêm một file nói rằng là quà tặng đặc biệt.

‘’Đây là vì cậu mà làm riêng đó!’’ Phan Phỉ thần bí bật mí.

Cố Dương ậm ừ qua loa rồi nhanh chóng logout.

Cậu cố gắng kiềm chế xấu hổ đọc tiểu thuyết sau đó phát hiện mỗi một chương truyện đều nhấn mạnh bất kể thời điểm nào và ở đâu, kể cả ở các chi tiết sự kiện đặc biệt được miêu tả thì người cá luôn có một đặc điểm: Ướt.

Cực kỳ ẩm ướt.

Đặc biệt là tới thời điểm bước vào kỳ sinh sản.

Cố Dươnng bây giờ đã hiểu được ý của Phàn Uyên. Hắn cho rằng kỳ sinh sản của cậu lại tới nữa rồi. 

Cho nên việc hắn đổi chỗ ngồi, rồi còn cho cậu mượn đồng phục đều là vì sợ ghế tựa ướt sẽ bị người khác phát hiện.

Cố Dương kích động ném điện thoại đi, sau đó lại bò tới nhặt về tiếp tục đọc, cậu vừa đọc vừa nhỏ giọng cảm thán. 

Cậu mở file Phan Phỉ tặng cho mình kinh ngạc thốt lên. Là một bức tranh.

Bên trong đó, Cố Dương biến thành người cá, đặt Phàn Uyên phía dưới thân thể, khuôn mặt Phàn Uyên như đang cố gắng ẩn nhẫn điều gì đó.

Cố Dương đắc ý ngắm một lúc lâu rồi đem tranh cài làm hình nền của điện thoại. Cậu vừa định đặt di động xuống thì thấy thông báo tin nhắn của Phan Phỉ gửi tới.

‘’Mình mới vừa thêm bạn với nam thần, cũng gửi tiểu thuyết cho cậu ấy rồi, còn gửi cả món quà đặc biệt kia nha!’’

Cố Dương từ trên giường đứng phắt dậy mở lòng bàn tay ra kiểm tra độ thiện cảm trên hệ thống, cậu cực kỳ lo lắng, đừng có bị trừ điểm nào đấy nhé!

Cậu mở ra vừa đúng lúc độ thiện cảm thay đổi, từ 5 điểm nhảy lên 6 điểm. Cố Dương sững sờ, nhưng còn chưa kịp đắc ý đã phát hiện 6 điểm lại nhảy trở lại 5 điểm.

Tươi cười còn chưa kịp lộ hết ra đã cứng đờ trên mặt.

…Má nó, không phải là trong tranh chỉ bị đè lên chút chút thôi sao, có phải người không!

Tác giả có lời muốn nói: A, đây là tình cảm hữu nghị chân thành nha!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét