Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐTNM] Chương 4

“Nếu như Viên Lộ không thích ai thì người thích Viên Lộ cũng không ít, nếu đến ngày nào đó Viên Lộ thích một người thì sao?” Những lời này có trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ẩn ý.

Đáng tiếc. Phương diện này tiểu ngốc nghếch đặc biệt chậm hiểu, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Cậu nghe vậy nghiêm túc tự hỏi một chút: “Thích một người cũng rất bình thường, mọi người trong trường đều yêu đương ngầm mà.” Tuy rằng trường học không cho học sinh yêu đương nhưng vẫn có rất nhiều bạn học trộm kết giao.

Phạm Tiểu Đào tuyệt vọng, lắc đầu: “Tớ gặp qua người ngốc rồi nhưng chưa gặp ai khờ như cậu hết.”

Tiểu ngốc nghếch phồng má: “Không được nói tớ khờ! Tớ rất thông minh.” Mẹ cùng Viên Lộ luôn khen cậu hoạt bát thông minh!

Trong lòng Phạm Tiểu Đào cười ha hả. Cậu vậy mà không biết xấu hổ nói bản thân thông mình.

“Được rồi, cậu thông minh.” Phạm Tiểu Đào không so đo với cậu: “Vậy cậu có nghĩ tới hay không, nếu Viên Lộ yêu đương hắn liền chơi trò chơi với người khác, đồ ăn vặt, bánh kem, chocolate đều là của người khác.”

Tiểu ngốc nghếch bị câu cuối cùng dọa sợ, ngây ngốc hỏi: “Vì cái gì?”

“Người yêu danh chính ngôn thuận.” Phạm Tiểu Đào cho một liều mạnh: “Không chỉ như thế, về sau hắn sẽ cùng bạn gái đi dạo phố, dắt tay, ôm ấp, hôn môi. Hừ, thiệt ghen tị nha…”

“Huh? Hôn môi sao? Vì cái gì phải hôn môi nha?”

Quá thất bại, Phạm Tiểu Đào ngượng ngùng, tùy ý nói: “Đây là chuyện bình thường mà.”

……

Cả buổi trưa tiểu ngốc nghếch đều cư xử lạ lùng, Viên Lộ đi ngang qua lớp ban 3 hai lần, đứng ngoài cửa sổ nhìn cậu một hồi lâu cũng không bị phát hiện.

Tin Viên Lộ nhắn cho cậu cũng không trả lời. Buổi tối tiếng chuông tan học vừa vang lên, Viên Lộ thu cặp sách đi đến lớp ban 3 tìm Trần Hiểu Dương thì không thấy. Hỏi bạn học thì mới biết là vừa tan học thì cậu đã rời đi.

Đây là lần đầu tan học tiểu ngốc nghếch thu dọn tập vở nhanh như vậy, Viên Lộ cảm thấy có chút không bình thường. Về nhà gửi cho cậu một tin nhắn, ngữ khí không thay đổi.

Viên Lộ: 【 Dương Dương. 】

Viên Lộ: 【 Buổi tối có mang tôi đi ăn gà không? 】

Chờ nửa ngày không thấy trả lời. Lúc này, Tào Chân nhắn tin cho hắn, kêu hắn lên trò chơi. Viên Lộ kéo Tào Chân cùng một bạn học khác vào đội ngũ.

“Chờ một lát.” Viên Lộ nói: “Tôi lại kêu thêm một người.”

“Có phải là Trần Hiểu Dương hay không?” Tào Chân chơi với Viên Lộ lâu nhất nhưng những lúc đó đều có mặt Trần Hiểu Dương.

Viên Lộ gọi cuộc gọi video cho Trần Hiểu Dương, chuông vang nửa ngày vẫn không ai trả lời.

“Lại chờ một chút.” Viên Lộ nói với hai người kia.

Trong trò chơi, sợ hãi của Tào Chân bị Trần Hiểu Dương chi phối quá sâu, thật vất vả Trần Hiểu Dương không ở, có thể không cần mang theo cậu!

“Anh Lộ, chúng ta chơi đi, đừng chờ tiểu ngốc nghếch.”

Một bạn học khác cũng từng chơi cùng Trần Hiểu Dương nhưng không tiếp xúc nhiều lắm, trong lòng nghĩ như nào liền nói như thế: “Đúng vậy anh Lộ, tiểu ngốc nghếch kia quá gà, đừng dẫn theo hắn.”

“Phải không?” Ngữ khí Viên Lộ nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.

Bạn học kia gật đầu: “Đúng vậy, hắn chơi thật sự nát, tớ từng chơi với hắn một lần, cuối cùng còn phải bảo vệ hắn.”

Nói xong hai người trực tiếp bị Viên Lộ mời ra khỏi đội ngũ. Lão tử mang theo vợ chơi, hai người các ngươi chỉ là thuận tiện, hai người muốn quản cũng không được.

Viên Lộ rời game, nhắn tin cho Trần Hiểu Dương.

Viên Lộ: 【 Dương Dương, có đó không, trả lời tin nhắn của tớ. 】

Đợi vài phút vẫn không ai trả lời.

Viên Lộ: 【 Vậy tớ đến nhà tìm cậu. 】

1 nhận xét: