Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐTNM] Chương 3

Ăn xong cơm trưa, Viên Lộ quen đường mà đi đến lớp ban 3 thì thấy Trần Hiểu Dương đang chiến đấu với đề Toán.

Trong lớp không có ai, Viên Lộ ngồi trên ghế phía trước Trần Hiểu Dương, cánh tay khoác lên chỗ tựa lưng, ánh mắt mang theo ý cười: “Làm bài tập?”

Trần Hiểu Dương ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng.

“Tớ làm không được.” Ngữ khí buồn bã.

Móe, ánh mắt này.

Viên Lộ muốn hóa sói nhưng rồi vẫn nhịn xuống, sợ dọa cậu.

“Để tôi nhìn xem.” Viên Lộ đứng dậy, bước đến sau lưng Trần Hiểu Dương, đôi tay chống ở trên mặt bàn, giống như ôm cậu vào trong lồng ngực.

Thân mình cúi thấp xuống, đầu ghé sát vào Trần Hiểu Dương, gương mặt dường như cọ đến lỗ tai cậu, hơi nghiêng đầu là có thể ngậm vành tai trắng nõn.

Dù có mưu đồ gây rối nhưng trên mặt hắn vẫn giả vờ nghiêm túc: “Cách giải này sai rồi.” Tay phải nắm tay cầm bút của Trần Hiểu Dương, giải thích cho cậu.

Không có vì chiếm tiện nghi mà viết chậm rì rì, chỉ là khi hắn nói chuyện thường thổi nhẹ vào lỗ tai Trần Hiểu Dương.

Tiểu ngốc nghếch không biết hắn đang đùa giỡn cậu nên giơ tay lên gãi nhẹ lỗ tai.

Viên Lộ nhìn vành tai đỏ ửng của cậu, cười khẽ rồi buông lỏng tay, đứng thẳng lên: “Còn gì nữa không?”

“Hết rồi!” Tiểu ngốc nghếch cất sách vở vào hộc bàn, lấy ra điện thoại di động: “Thời gian quý giá, nhanh chóng ăn gà!”

Viên Lộ:……

Viên Lộ ngồi trên bàn, cúi đầu là có thể thấy màn hình di động của Trần Hiểu Dương, thuận tiện chỉ huy.

Bốn người, hai người còn lại là Tào Chân cùng ban thể ủy. Tào Chân nhặt 98K: “Lộ ca, muốn 98K sao?”

Viên Lộ: “Muốn.”

Tào Chân xa xôi vạn dặm chạy tới đổi 98K với bình xịt cùng Viên Lô……

Viên Lộ xoay người đưa khẩu súng đến trước mặt Trần Hiểu Dương: “Dương Dương, 98K cho cậu.”

Tào Chân:……

Trần Hiểu Dương đặc biệt nghèo, ủy khuất chít chít: “Chỉ là tớ không có ống ngắm 8x.”

Viên Lộ gọi thể ủy vừa đi ngang qua: “Cho tôi mượn ống ngắm 8x một chút.”

Thể ủy: “……”

“Sẽ trả lại chứ?” Thế ủy không ôm chút hi vọng nào.

Viên Lộ hứa hẹn: “Sử dụng xong rồi trả cậu.” Bốn chữ "sử dụng xong rồi” này nói thật bình tĩnh.

Thể ủy ném ống ngắm 8x xuống, khóc lóc rời đi.

Trần Hiểu Dương trang bị ống ngắm 8x, nhanh chóng có dũng khí: “Tớ dẫn cậu đi ăn gà!”

Hai người còn lại không muốn nói gì, chỉ có Viên Lộ cười sủng nịch: “Được.”

Vào được trận chung kết , trừ đội ngũ của bọn họ thì chỉ còn lại một người cuối cùng.

Viên Lộ tìm được vị trí người kia liền nói với Trần Hiểu Dương. Tiểu ngốc nghếch dũng mãnh đánh loạn xạ một hồi liền đánh chết địch nhân.

“Tớ tớ tớ, tớ ăn gà!” Kích động đến đỏ mặt.

“Ừm, cậu thật lợi hại.” Viên Lộ thổi phồng: “Dương Dương sao lại lợi hại như vậy chứ!”

Trần Hiểu Dương đỏ mặt ngượng ngùng: “Cũng, cũng không có lợi hại lắm.”

Thật cmn đáng yêu!

Viên Lộ nghẹn cười, mềm nhẹ xoa đầu cậu.

Bạn học lớp ban 3 ăn cơm ở sân thể dục xong cũng dần trở lại, Viên Lộ tiếp tục ở cũng không thích hợp.

Hắn bước xuống đất: “Tôi trở về lớp.”

Trần Hiểu Dương có chút không bỏ được, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, bạn học ngồi phía trước Trần Hiểu Dương cũng đã trở lại.

“Anh Lộ!” Phạm Tiểu Đào đi tới: “Lại tới lớp chúng tớ phóng thích hormone rồi.”

Viên Lộ: “Đừng nói bậy, anh là người đứng đắn.”

“Ha hả.” Phạm Tiểu Đào nhìn hắn soái khí bức người: “Có quỷ mới tin cậu.”

Không nhìn xem nữ sinh bốn phía đang nhìn trộm hắn, người can đảm chụp ảnh cũng không phải ít, không biết tại sao Viên Lộ lại làm như không thấy.

Mệt nữ sinh lớp cô đều chú ý trang điểm, nâng cao tinh thần, đáng tiếc người cần xem lại như không nhìn thấy.

Không sợ nam thần cao lãnh, chỉ sợ nam thần không được thẳng.

Người khác nhìn không ra nhưng Phạm Tiểu Đào biết rất rõ, tâm tư của Viên Lộ đều đặt trên người Trần Hiểu Dương.

Đáng tiếc Trần Hiểu Dương ngốc bẩm sinh.

“Tôi đi đây.” Viên Lộ bỏ hai tay vào túi, tiêu sái bước ra khỏi lớp ban 3.

Viên Lộ đi rồi, Phạm Tiểu Đào xoay người ghé vào trên bàn Trần Hiểu Dương, vẻ mặt bát quái: “Hôm nay Viên Lộ lại tới làm gì?”

Trần Hiểu Dương quy quy củ củ trả lời: “Giúp tớ giải đề, cùng nhau chơi game.”

“Không còn gì sao?” Cách theo đuổi của giáo thảo lạc hậu như vậy sao? Một chút mới mẻ cũng không có.

Trần Hiểu Dương lắc đầu: “Không còn.”

“Hắn thật nhàm chán.” Phạm Tiểu Đào thiếu hứng thú.

Câu dẫn! Cưỡng hôn! Đè xuống! Không phải nên đè cậu ra khi dễ đến khóc chít chít sao? Vừa nhìn Viên Lộ thì biết hắn là biến thái công đó!

“Ừm, thật nhàm chán.” Trần Hiểu Dương gật đầu: “Bởi vì chúng tớ đều nhàm chán nên mới chơi game!” Kiên quyết không thể thừa nhận là cậu thích chơi game.

Bởi vì nhàm chán nên mới chơi!

“……” Phạm Tiểu Đào ném cho cậu ánh mắt một lời khó nói hết.

Cô nghĩ nghĩ, không nhịn được hỏi: “Sao cậu không nghĩ tới cậu ấy đến lớp chúng ta là có nguyên nhân khác?”

Trần Hiểu Dương lắc đầu, đôi mắt to ngây thơ nhìn Phạm Tiểu Đào: “Nguyên nhân khác là gì?”

Phạm Tiểu Đào điên cuồng ám chỉ: “Có thể là cậu ấy yêu thích ai đó trong lớp chúng ta đi?”

Cô nói rõ ràng như vậy rồi đó!?

Trần Hiểu Dương mở to mắt, chắc chắn: “Không có! Cậu ấy không có thích ai hết!”

Phạm Tiểu Đào: “……” Trong nháy mắt, cô có chút đồng tình với Viên Lộ.

“Sao cậu biết cậu ấy không thích ai?”

Trần Hiểu Dương gật đầu khẳng định: “Nếu cậu ấy có yêu thích ai sẽ nói cho tớ.”

Phạm Tiểu Đào: “Ha hả.” Không, cô không muốn nói thêm gì nữa.

2 nhận xét:

  1. […] Bài trước [SKLH] Chương 21Bài sau [ĐTNM] Chương 3 […]

    Trả lờiXóa
  2. T chỉ có thể cmt là quad cute thôi, ngốc quá con ơi, nhưng cưng quá là phạm quy ��

    Trả lờiXóa