Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐTNM] Chương 5

Dương Dương: 【Đừng tới nhà tớ!】

Rốt cuộc Trần Hiểu Dương cũng trả lời.

Viên Lộ thở dài nhẹ nhõm, nói chuyện thì tốt rồi.

Thời điểm giữa trưa hắn rời đi vẫn còn rất vui vẻ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà không trả lời hắn.

Chẳng lẽ Dương Dương đã biết trong game hắn khen cậu lợi hại chỉ là dỗ cậu vui?

Viên Lộ:【 Dương Dương, cậu không trả lời tin nhắn của tôi, tôi thật đau lòng. 】

Dương Dương: 【 Không có, tớ không phải cố ý. 】

Viên Lộ: 【 Vậy sao? Có thể nói cho tôi đã có chuyện gì xảy ra hay không? 】

……

Viên Lộ: 【 Dương Dương? 】

Một thời gian sau, bên kia mới nhắn lại.

Dương Dương: 【 Cậu muốn tìm bạn gái sao? 】

Viên Lộ: ???

Đây là cái gì vấn đề? Hắn nói muốn tìm bạn gái khi nào!?

Viên Lộ:【 Làm sao vậy? Vì cái gì cậu lại hỏi như vậy? 】

Dương Dương: 【 Cậu sẽ hôn môi cô ấy sao? 】

Ngay cả hôn môi cũng biết, Dương Dương học qua lớp bổ túc EQ cấp tốc sao?!

Tuy nói như vậy cũng không tốt lắm nhưng… Viên Lộ xác thật rất kinh ngạc.

Viên Lộ nghĩ nghĩ, châm chước trả lời【 Nếu cùng người mình thích ở bên nhau thì sẽ không nhịn được mà muốn thân thiết với hắn. 】

Nếu không phải nghĩ đến cậu vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu thì Viên Lộ đã sớm ra tay với cậu.

Viên Lộ cùng cậu lớn lên, đã quá hiểu biết cậu. Bắt đầu từ nhà trẻ, bảo vệ nhiều năm như vậy không đành lòng để cậu ủy khuất, bản thân cũng không nỡ làm tổn thương cậu.

Đồ ngốc này tuy ỷ lại hắn nhưng vẫn có sự chênh lệch với tình cảm cả đời.

Viên Lộ nguyện ý dùng nhiều thời gian một chút, chậm rãi khiến cậu không thể rời đi hắn. Từ lúc hiểu rõ tình cảm của bản thân đến nay đã qua nhiều năm, chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao.

Đồ ngốc nằm trên giường không chú ý đến chữ cuối cùng là “hắn” chứ không phải “cô ấy”, thấy tin nhắn Viên Lộ trả lời úp mặt vào gối òa khóc.

Viên Lộ muốn tìm bạn gái…… Hức hức hức…… Về sau bánh kem cùng chocolate đều là của người khác…… Hức hức hức. Viên Lộ còn muốn cùng người khác hôn môi, hức hức…… Hắn còn chưa từng thân thiết với cậu đâu.

Tiểu ngốc nghếch nằm trên giường ủy khuất khóc. Khóc một hồi lâu, điện thoại vang lên, Trần Hiểu Dương liền nhấn nút từ chối, cậu mới không cần nói chuyện cùng Viên Lộ!

“Dương Dương?”

Cậu nằm trên gối, đột nhiên bị kêu tên, giật mình kêu to: “Aaa! Gối đầu của tui thành tinh rồi!”

Viên Lộ:……

“Dương Dương là tôi.” Viên Lộ bất đắc dĩ.

Cậu giở gối lên thì thấy di động biểu hiện đang trong cuộc trò chuyện. Cậu hít hít cái mũi, cầm điện thoại, khóc lóc hung dữ: “Tớ mới không thèm nói chuyện với cậu!”

“Tôi khiến Dương Dương không vui sao?” Viên Lộ hỏi.

“Ừm.”

Viên Lộ không biết chính mình đã khiến cậu không cao hứng khi nào, dỗ nhẹ: “Ngày mai tôi mua bánh mousse xin lỗi cậu được không?”

“Được!” Đáp ứng quá nhanh, lúc ra khỏi miệng liền hối hận, nhanh chóng sửa miệng: “Không được.” Cậu nhịn đau cự tuyệt: “Không cần bánh kem của cậu.”

Bánh kem cũng không ăn! Từ trước tới nay vẫn là lần đầu tiên.

“Chờ tôi.” Viên Lộ chỉ nói hai chữ liền treo điện thoại.

Trần Hiểu Dương cầm di động phát ngốc, chờ cậu làm gì?

Không đúng! Tớ mới không đợi cậu, hừ.

Một lát sau, cậu quên mất vì cái gì lại muốn tức giận, ngồi trên giường ảo não: Viên Lộ nói mua bánh kem vì cái gì cậu lại không cần aaaaa!

Qua mười mấy phút, Viên Lộ lại gọi điện đến lần nữa. Cậu do dự nên tiếp hay không, cuối cùng vẫn bắt máy nhận điện thoại.

Vừa nhận điện thoại thì thanh âm trầm thấp của Viên Lộ truyền tới: “Xuống dưới, tôi ở dưới lầu chờ cậu.”

“Cậu cậu cậu, cậu tới dưới lầu nhà tớ làm gì?!”

Viên Lộ chỉ nói: “Dương Dương xuống dưới.”

Trần Hiểu Dương lén lút xuống lầu, Viên Lộ đứng ở hàng hiên ánh đèn tối tăm, cậu do dự tiến về phía trước, rũ đầu xuống.

Viên Lộ ép cậu đến bức tường, ngữ khí âm trầm: “Cáu kỉnh với tôi?”

Rầm rì, phủ nhận: “Không có.”

“A.” Viên Lộ cười khẽ: “Nói xem, sao lại thế này?”

Viên Lộ thở dài: “Dương Dương, về sau cậu đều sẽ không để ý đến tôi phải không?”

Hốc mắt cậu trong nháy mắt liền đỏ, cậu không thể không chú ý đến Viên Lộ, nửa ngày không nói chuyện với hắn, cậu cảm thấy thật khó chịu.

Ủy khuất chít chít nhỏ giọng nói: “Viên Lộ, cậu đừng ở bên người khác được không?”

Viên Lộ sửng sốt: “Tôi cùng người khác ở bên nhau khi nào.”

Tiểu ngốc nghếch xoa xoa đôi mắt: “Phạm Tiểu Đào nói có rất nhiều người thích cậu, cậu cũng sẽ thích người khác.”

Viên Lộ dùng tay nâng cằm cậu lên, trên lông mi vẫn còn dính nước mắt, Viên Lộ đau lòng: “Tôi sẽ không thích người khác.” Tôi chỉ thích em.

“Chỉ là có rất nhiều người thích cậu nha.”

“Tôi cũng không thích bọn họ.” Viên Lộ biểu quyết tâm ý.

“Vậy cậu sẽ thích ai?” Ngốc nghếch hỏi.

Viên Lộ không đành lòng nhìn cậu khổ sở rồi lại sợ sẽ dọa cậu, cắn răng một cái: “Ai tôi cũng không thích!”

Tiểu ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhu nhược đáng thương, thanh âm nhỏ đến khó nghe thấy được: “Cậu, cậu có thể thích tớ hay không.”

Đầu Viên Lộ ong ong, hoài nghi bản thân nghe lầm: “Cậu nói cái gì?”

Trần Hiểu Dương cúi đầu, không nói.

Viên Lộ ép cậu ngẩng đầu: “Lặp lại lần nữa.”

Cậu lúng túng: “Tớ tớ tớ, tớ cái gì cũng chưa nói.”

“Cậu nói.” Viên Lộ khẳng định: “Cậu nói cậu thích tôi.”

Rõ ràng không phải như vậy, cậu nhanh chóng sửa lại: “Không đúng, tớ chưa nói cái này, tớ nói cậu có thể thích tớ hay không.”

Viên Lộ gác cằm trên vai cậu, trầm thấp cười.

Sao lại ngốc đến đáng yêu như vậy?

Tiểu ngốc nghếch không có phản ứng, ngây ngốc hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Không có gì.” Viên Lộ cao hứng. Bốn mắt nhìn nhau, sủng nịch nói: “Tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi có được hay không?”

Trần Hiểu Dương đỏ mặt, lắp bắp nói: “Tớ mới không cần.”

“Vậy cậu thích tôi được không?” Viên Lộ tiếp tục hỏi.

“Được.” Nhỏ giọng hừ.

Viên Lộ rốt cuộc xuống tay làm cầm thú, hôn trẻ vị thành niên mười bảy tuổi.

Môi ấm áp, mềm mại, thật cmn ngọt! Viên Lộ nếm đủ rồi mới buông cậu ra.

Tiểu ngốc nghếch khiếp sợ: “Cậu hôn tớ!”

“Ừm, hôn hôn cậu.” Viên Lộ hào phóng thừa nhận.

Tiểu ngốc nghếch nói: “Phạm Tiểu Đào nói chỉ có yêu đương mới có thể hôn nhau.”

Viên Lộ mổ trên môi cậu một cái: “Ừ, chúng ta đang yêu đương!”

Trong lòng tiểu ngốc nghếch ngọt ngào, Viên Lộ cùng cậu yêu đương!

Về sau chocolate, bánh kem, khoai lát Viên Lộ đều chỉ mua cho một mình cậu ăn!

Yêu đương thật tốt!

Tiểu ngốc nghếch chép miệng, vị ngọt ngào trong miệng vẫn chưa tan đi: “Có phải cậu ăn đường hay không? Sao miệng lại ngọt như vậy?”

Viên Lộ mị mắt, trên mặt mang theo ý cười: “Ừm, là ăn đường, rất ngon. Em có muốn nếm thử hay không?”

Kích động gật đầu: “Muốn!”

Cmn! Viên Lộ đè đầu nhỏ của cậu, hung ác hôn xuống.

HOÀN

6 nhận xét:

  1. Dễ thương, ngọt ngào quá đi :)))))

    Trả lờiXóa
  2. Ai nha... Ai nha... Ráng ráng đọi thêm 1 năm nữa đi người ơi 🤣🤣🤣... Ko là bóc lịch như bóc quýt giờ...

    Trả lờiXóa
  3. Oops, bằng tuổi mà ha =)))) Chắc không đến mức bóc lịch đâu 😌

    Trả lờiXóa
  4. Xỉu left xỉu right xỉu up xỉu dowm T_T

    Trả lờiXóa
  5. ngất r, ngất r, ai đó cho tui 1 tiểu thụ cute xỉu như này đi

    Trả lờiXóa