Viên Lộ và Trần Hiểu Dương chơi với nhau từ hồi mẫu giáo.
Khi đó, Trần Hiểu Dương là bé ngoan được giáo viên nhà trẻ yêu thích nhất. Viên Lộ là loại hình mà giáo viên hận không thể nào đóng gói gửi trả về, nghịch ngợm gây sự không nói, còn chọc ghẹo các bạn học khác, gia tăng lượng công việc của giáo viên.
Sau đó giáo viên liền xếp cho hắn ngồi cạnh Trần Hiểu Dương, cho dù Viên Lộ lăn lộn chọc phá Trần Hiểu Dương thế nào thì cậu vẫn không dao động, vẻ mặt ngốc manh. Sau này Viên Lộ mới phát hiện, Trần Hiểu Dương không phải là ngoan ngoãn mà phản ứng của cậu chậm hơn những người khác.
Nhưng thắng ở khuôn mặt đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt to với hai hạt châu đen tỏa sáng luôn ngập nước. Rất nhiều bạn nữ ở nhà trẻ thích cậu. Ngày thường tan học xong sẽ quấn lấy Trần Hiểu Dương, chưa kể còn mời cậu đến nhà bản thân chơi. Mà bởi vì đối phương tặng cậu hai que kẹo liền đồng ý theo về!
Viên Lộ giật kẹo trong cậu trả lại cho bạn nữ rồi đuổi cô bé đi. Dùng chất giọng ngây ngô giáo dục cậu: “Cậu không biết rằng không thể cầm bậy đồ người ta đưa sao?! Nếu đó là bọn buôn người thì sao, lừa cậu xong rồi đem cậu bán đi thì sao!”
Tiểu cô nương còn chưa đi xa nghe Viên Lộ nói vậy, ủy khuất khóc lớn: “Tớ không phải bọn buôn người… Oa oa oa… Tớ thích Trần Hiểu Dương… Oa oa oa…”
Viên Lộ chọc cô bé khóc không những không dỗ mà còn xoa eo giễu cợt: “Cậu có xấu hay không, nhỏ như vậy đã muốn tìm bạn trai, tớ sẽ méc giáo viên!” Ngày thường đều là người khác báo cáo Viên Lộ, Viên Lộ hoàn toàn không có cơ hội mách lại.
Cơ hội một lần khó có được, Viên Lộ vui vẻ cười lớn trong lòng!
Giáo viên bị tiếng khóc đưa tới: “……”
Giáo viên dỗ nửa ngày mới giải quyết được, cô bé nín khóc, Viên Lộ bị giáo viên dạy dỗ. Tiểu nam tử hán khi dễ nữ hài tử là không có phong độ thân sĩ!
Viên Lộ chỉ vào cô bé kia: “Cậu ấy muốn lừa bán Trần Hiểu Dương!”
Cô nàng lại òa khóc: “Tớ không phải! Tớ không có! Oa oa oa!”
Viên Lộ nói có sách mách có chứng: “Cậu ấy đưa kẹo cho Trần Hiểu Dương. Kêu Trần Hiểu Dương đến nhà cậu ấy, mẹ tớ nói đây là lừa bán, là bọn buôn người!”
“Oa…… Oa oa oa……” Tiểu cô nương từng nghe ba mẹ nói bọn buôn người là người xấu. Viên Lộ nói cô bé là người xấu làm cho tiểu cô nương khóc tê tâm liệt phế[1].
Cuối cùng giáo viên tách hai người bọn họ, đơn độc khuyên can thì sự tình mới kết thúc. Nam chính còn lại của câu chuyện sững người, chỉ biết kẹo tới tay lại biến mất, ủy khuất bĩu môi.
Muốn khóc.
Viên Lộ lấy hai viên kẹo sữa từ trong túi đưa cho Trần Hiểu Dương, dạy dỗ: “Không thể tùy tiện nhận đồ của người khác biết không? Bên ngoài có rất nhiều người xấu, có thể cầm của tớ, tớ là người tốt.”
Trần Hiểu Dương ngậm kẹo, gật đầu.
Viên Lộ sờ đầu cậu, nghĩ thầm: Thật sự rất ngoan nha. Chỉ là ngốc một chút, nếu ở nhà trẻ không có hắn bảo vệ cậu thì như thế nào bây giờ!?
Oa, tóc cũng thật mềm nha
…..
Lúc học tiểu học, hai người chung lớp nhưng không cùng bàn.
Viên Lộ lấy ra khí thế xưng vương xưng bá ở nhà trẻ, đuổi bạn cùng bàn Trần Hiểu Dương đi rồi bản thân ngồi bên cạnh cậu.
Trần Hiểu Dương thấy hắn, lộ ra một nụ cười ngốc bạch ngọt. Viên Lộ tâm tình sảng khoái, lột cho cậu một viên kẹo sữa.
Trần Hiểu Dương ăn kẹo sữa, chân ngắn lắc lư, cười với Viên Lộ: “Ngọt!”
Phảng phất như không khí đang tỏa ra mùi hương ngọt ngào của sữa.
Viên Lộ hít sâu: Ừm, ngọt.
Từ nhà trẻ đến tiểu học, sơ trung, cao trung, bọn họ ngồi cùng bàn 12 năm.
Sau cao trung, bọn họ bị tách ra hai lớp, Viên Lộ ở lớp ban 2, Trần Hiểu Dương ở lớp ban 3.
Viên Lộ đã lén mắng trường học 800 lần.
Chú thích:
[1] Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
[…] Chương 2 […]
Trả lờiXóaChòi má, nó cưng gì đâu á chời.
Trả lờiXóaOi chòi oi =))))))))
Trả lờiXóa