Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐTNM] Chương 1

Viên đạn va chạm cái chảo phát ra tiếng động thanh thúy.

Trần Hiểu Dương bị dọa hết hồn, ghé sát mặt vào cỏ liều mạng di chuyển đến vị trí hoạt động của Viên Lộ: “Có người đánh mông tớ!”

Nếu không phải có cái chảo bảo vệ thì mông nhỏ của cậu đã bị đánh đến nở hoa!”

Làm sao?” Số 3 nhìn trái phải: “Sao tôi lại không nghe thấy?”

Bản đồ góc trên bên phải không có dấu vết của viên đạn, Trần Hiểu Dương cũng không rớt máu.

Cẩn thận nghe thanh âm, khi nãy có tiếng súng nhưng không rõ ràng, cách Trần Hiểu Dương xa một chút liền không nghe thấy.

“Đừng nhúc nhích.” Viên Lộ nói với Trần Hiểu Dương: “Vị trí của cậu bại lộ.”

“Vậy làm sao bây giờ nha.” Cậu ủy khuất rầm rì: “Hắn đánh mông tớ.”

“……”

Viên Lộ ngăn chặn suy nghĩ kia trong đầu, yết hầu lên xuống, thanh âm trầm thấp: “Tôi ném lựu đạn khói đến chỗ cậu rồi cậu từ từ bò đến đây.”

Dứt lời liền vứt hai quả lựu đạn khói.

“Ok.” Sau khi khói bốc lên, Trần Hiểu Dương từ từ bò đến vị trí của Viên Lộ.

Có người nổ súng vào vị trí vừa ném bom khói, đối phương có nòng giảm thanh nên tìm không thấy vị trí, nhưng thời điểm bắn thì họng súng toát ra ngọn lửa bị Viên Lộ bắt được.

Trần Hiểu Dương chạy đến bên người Viên Lộ, không nhúc nhích ghé vào bên chân hắn.

Viên Lộ thăm dò liên kích[1] , đánh bại đối phương, đi đến bổ đầu người xuống. Quay đầu ôn hòa nói với Trần Hiểu Dương: “Được rồi, không sao.”

Mau! Khen chồng lợi hại!

Trần Hiểu Dương cao hứng bò dậy, nhanh chóng chạy đến chỗ địch nhân đã chết, giống như một con chuột rơi vào lu gạo, điên cuồng liếm bao[2]!

“Đi chết đi! Cậu dám đánh mông tôi!” Liếm bao nhưng Trần Hiểu Dương vẫn không quên đá tên kia mấy cái cho đỡ giận.

Viên Lộ bất đắc dĩ cười, đầy sủng nịch.

Vợ hắn thật đáng yêu.

Cách một khoảng 3800.

“Đi khu an toàn, Tào Chân lái xe đến đón.” Khu an toàn vừa mở nhưng bọn họ lại ở ngoài khu.

“Được.” Tào Chân đáp.

Trong đội ngũ người nhặt được đồ nhiều nhất là Trần Hiểu Dương, trên người cũng là trang bị tốt nhất toàn đội, mười phần tin tưởng: “Đợt này khẳng định có thể ăn gà!”

Đồng đội thấy Trần Hiểu Dương tàn nhẫn nói xong liền offline.

Đồng đội:……

—–

Mẹ Trần đi ngang qua phòng con trai thì còn nghe thấy thanh âm nói chuyện, lo lắng con trai ham chơi thì buổi sáng sẽ không dậy nổi để đi học.

Bà gõ cửa hai cái, không nhận được trả lời nên lại gõ thêm hai cái rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đèn đầu giường còn sáng, mẹ Trần thấy con trai nghiêng đầu nằm trên giường vểnh mông ngủ ngon lành, miệng nhỏ khẽ nhếch.

Mẹ Trần bất đắc dĩ, sợ buổi sáng con trai dậy bị sái cổ nên xoay cậu lại, đặt đầu đúng vị trí rồi mới đóng cửa phòng rời đi.

Sau khi mẹ Trần rời khỏi, Trần Hiểu Dương đang giả vờ ngủ meo meo khẽ mở một con mắt, thả nhẹ hô hấp lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một hồi lâu mới với tay sờ phía dưới gối đầu.

Sờ soạng hai cái không chạm được điện thoại, cậu kinh ngạc lật gối đầu lên!

Không thấy di động!

Aaaaa! Nhất định thời điểm mẹ xoay người cậu liền lấy điện thoại của cậu! Đi!!

Trần Hiểu Dương quỳ gối trên giường lặng yên không một tiếng động mà đấm ngực dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn đầy sự hối hận!

Viên Lộ có thể cảm thấy cậu hố đồng đội hay không! Trò chơi còn chưa kết thúc đâu……

Nhưng trên thực tế, đối với đồng đội cậu mà nói, Trần Hiểu Dương không ở thì đánh còn tiện hơn.

Viên Lộ không phân tâm nên đồng đội không cần lo lắng hắn sẽ ngã xuống đất, thời điểm hai bên đoàn chiến không cần chia ra một đồng đội bảo vệ hắn!

Thật sự mệt tâm.

—–

Sáng sớm hôm sau đến trường, Trần Hiểu Dương cố ý đi ngang qua lớp ban 2.

Chỗ ngồi của Viên Lộ ở vị trí cửa sổ, hai người cách nhau một khung kính.

Trần Hiểu Dương lắp bắp, vẻ mặt không vui: “Đêm qua mẹ tớ cầm điện thoại di động tớ.”

Viên Lộ mỉm cười gật đầu: “Đoán được.”

Tào Chân duỗi đầu sang, hân hoan nhảy nhót: “Chúng ta ăn gà [3] một phen!”

Trần Hiểu Dương càng thêm không vui, cậu chưa được ăn gà lần nào.

“Không cần chép bài tập phải không?” Viên Lộ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào Chân, Tào Chân rụt đầu về tiếp tục chép bài.

Rõ ràng tối hôm qua Viên Lộ cũng chơi trò chơi, vì cái gì hắn có thể làm xong bài tập về nhà!?

Biểu tình trên mặt Viên Lộ đối với Trần Hiểu Dương đều là ôn nhu sủng nịch gần như có thể hóa thành thực thể, đáng tiếc Trần Hiểu Dương xem không hiểu, chỉ cảm thấy không cam lòng vì không được ăn gà!

“Không sao, giữa trưa ăn cơm xong, chúng ta lại chơi tiếp.” Viên Lộ thấp giọng an ủi: “Có thể mang theo tôi ăn gà sao?”

Giống như tình nhân nỉ non nói nhỏ, mang theo một chút ý cười.

Trần Hiểu Dương nắm chặt tay, thỏa mãn: “Mang!”

Viên Lộ cười khẽ, lấy ra một cái bánh ngọt nhỏ trong hộc bàn: “Cậu về lớp đi, tan học rồi ăn.”

Thời điểm đặt trên bánh ngọt lên tay Trần Hiểu Dương, hắn thừa cơ hội nhéo nhéo tay nhỏ.

Móe, tay vợ thật mềm.

Đôi mắt Trần Hiểu Dương tỏa sáng, khóe miệng cong lên, lúm đồng tiền xuất hiện: “Tan học tớ sẽ ăn!” Hiện tại liền muốn ăn hết nha!

Viên Lộ nhân cơ hội nhéo mặt cậu, đầu ngón tay chọt má lúm đồng tiền.

“Ngoan.” Thanh âm trầm thấp, hàm chứa một tia ngo ngoe rục rịch.

Trần Hiểu Dương cười với Viên Lộ, không hề phòng bị trước ánh mắt lang sói của hắn, cầm bánh kem chạy về lớp.

Viên Lộ hít sâu một hơi, cmn thật muốn ăn sạch cậu!

Tào Chân ngồi cùng bàn quay đầu sang: “Anh Lộ, sao cậu đối xử với tiểu ngốc nghếch kia tốt như vậy?”

Trần Hiểu Dương nhìn như hoạt bát đáng yêu, nhưng trên thực tế thì hơi có chút ngốc, lúc chơi game rất thích nhặt đồ.

Không biết tại sao Viên Lộ lại đối với cậu ta tốt như vậy, nếu Trần Hiểu Dương là nữ thì cũng được, dù gì lớn lên rất đáng yêu.

Nhưng cậu ta là nam mà Viên Lộ cứ ba ngày thì mua bánh kem cho cậu ta hai lần.

“Sao?” Viên Lộ tự tiếu phi tiếu[4] nhìn Tào Chân: “Cậu cũng muốn tôi đối tốt với cậu?”

“……”

Tào Chân bỗng rùng mình.


Chú thích:

[1] Liên kích: bắn trúng liên tiếp.

[2] Liếm bao: nhặt đồ của người đã chết.

[3] Ăn gà: hạng nhất toàn trận #1.

[4] Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười. (Nhớ đến Sở Thiên Bá, tên cúng cơm baba á =)))))

9 nhận xét:

  1. […] Đăng vào 24 Tháng Tư, 2020 bởi Thiên Trường [ĐTNM] CHương 1 […]

    Trả lờiXóa
  2. Tui xem cái series của sa điêu tổng tài mà cười k ngừng được :))) Nhất là cái đoạn: "Sở Thiên Bá tức giận. Quay sang chửi một tiếng: "Shift"." ý :>

    Trả lờiXóa
  3. Tui cười mấy cái đoạn về nhân vật nữ á =))) 7 màu tóc rồi nữ hầu gái mất tay các kiểu =))))

    Trả lờiXóa
  4. À còn cái đoạn nữ phụ tức giận đến mặt biến thành hình tròn, vuông với tam giác nữa :)))) Cười chết mất :)) Thêm quả 42 múi bụng của ông Sở Thiên Bá nữa :))

    Trả lờiXóa
  5. 42 múi của bản thân, thích lúc nào sờ lúc đó 😂

    Trả lờiXóa
  6. Yeh 42 múi ngô đấy cô :> Từ 42 múi cơ thành ngô luôn r :)))

    Trả lờiXóa
  7. Cute quớ, anh Lộ không còn chút liêm sỉ nào hết :))

    Trả lờiXóa