Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 8

Hồi ức – thượng

1.

Lần đầu tiên Tống Ninh nhìn thấy Lương Nhung là vào ba năm trước, khi đó cậu vừa cầm bằng tiến sĩ tâm lý từ nước ngoài trở về. Sau đó tự bỏ tiền mở một phòng khám tâm lý.     

Lương Nhung bước vào văn phòng cậu, khi đó cậu đang lướt weibo, nhìn thấy thấy tin tức ảnh đế gặp tai nạn nên tạm lui khỏi giới giải trí, kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy ảnh đế.

Ảnh đế mới hai bảy tuổi nhưng dáng người cao to, tao nhã. Tuy rằng sắc mặt có một tia nhợt nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng khí chất chút nào.

Hắn tới thẳng chiếc ghế salong đối diện Tống Ninh rồi ngồi xuống, hai tay để lên đùi, thần sắc bình tĩnh.

"Xin chào, tôi là Lương Nhung."

Tống Ninh từ trợn mắt ngoác mồm, sau liền lên tinh thần, vội vàng đem màn hình khoá lại, đứng lên nói: "Ồ tôi biết, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"

2.

"Là Dr. Horner giới thiệu tôi tới, ông ấy nói cậu là học trò xuất sắc nhất mà ông dạy." Lương Nhung nói.

Tống Ninh ngồi thẳng dựa vào lưng ghế, khiêm tốn nói: "Thầy dạy rất tốt, học sinh học thầy đều là những người ưu tú."

"Ông ấy nói cậu có thể chữa bệnh đa nhân cách."

Tống Ninh nói: "Đúng, ở nước ngoài tôi có tiếp xúc với bệnh nhân có hai nhân cách, là một vị hơn 70 tuổi, nhân cách của bà là 70 tuổi và 17 tuổi cùng nhau chia sẻ thân thể. Vừa bắt đầu người nhà của bà ấy đề nghị tôi tiêu diệt nhân cách thứ hai, tôi căn cứ vào bệnh tình của bà ấy mà tiến hành trị liệu ba năm, quá trình tiến hành vô cùng thuận lợi, mà sau đó người nhà của bà ấy lại không muốn trị nữa."

"Tại sao?"

Tống Ninh cong cong khóe miệng: "Bởi vì họ phát hiện một người lớn tuổi lại một linh hồn của một đứa trẻ, thì đây là một chuyện khá hạnh phúc cho bà ấy lẫn gia đình."

Lương Nhung mặt không thay đổi gật gật đầu: "Tôi cũng có một nhân cách nhỏ tuổi hơn, nhưng tôi hi vọng cậu có thể giết chết hắn."

3.

Tống Ninh sợ hết hồn, cậu không nghĩ tới Lương Nhung lại dùng ngôn ngữ kịch liệt như vậy để nói ra.

Cậu rót cho hắn một chén trà, ôn nhu hỏi: "Có thể kể cho tôi nghe được không?"

Lương Nhung đan mười ngon tay lại với nhau, nắm chặt, hít sâu một hơi.

"Năm tôi mười sáu, tôi cùng mẹ đã lái xe đi về quê, ở trên đường lớn, có một xe tải mất tay lái đã đâm vào đuôi xe của chúng tôi. Tôi và tài xế may mắn chỉ bị trọng thương không chết, nhưng mẹ tôi thì qua đời.

Tôi hôn mê trong phòng bệnh ba ngày, vất vả lắm mới tỉnh lại. Sau đó nghe được tin, mẹ tôi đã qua đời, chuyện này đến quá nhanh, tôi không chấp nhận nổi, liền ngất đi.

Mấy tháng sau đó, tôi đều ngơ ngơ ngác ngác ngồi trong bệnh viện, ký ức thì hỗn loạn, không có cách nào để ghép chúng lại với nhau. Một giây trước tôi vẫn ngồi ở trong phòng bệnh xem ti vi, một giây sau tôi liền xuất hiện ở trong vườn hoa.

Ông ngoại tôi đã mang tôi đi ra nước ngoài để tìm bác sĩ tâm lý nổi danh, cũng chính là thầy của cậu, Dr. Horner.

Ông ta nói với tôi rằng, cú sốc để lại sau vụ tai nạn đã khiến cho tôi không thể chấp nhận được sự thật nên sinh ra một nhân cách phân liệt. Nhưng nhân cách phân liệt lại có ký ức dừng ở thời điểm xảy ra tai nạn.

Tôi ở đó cùng ông ấy tiếp nhận trị liệu trong vòng một năm, tâm lý từ từ chuyển biến. Cuối cùng đem nhân cách kia ép xuống.

Bây giờ đã qua mười năm, mười năm này bên trong hắn chưa từng xuất hiện, mãi đến tận..."

"Mãi đến tận tháng trước tai nạn xe cộ." Tống Ninh bỗng chen vào.

"Đúng thế. Lần này tai nạn xe cộ không nghiêm trọng lắm, mà do tôi bị kích thích, nên hắn đã quay trở lại. Tháng này tôi chỉ xuất hiện đúng hai ngày thôi, thời gian còn lại đều không thuộc về tôi, thân thể dường như đã bị hắn khống chế hoàn toàn."

4.

Đây là loại điển hình kích ứng nhân cách phân liệt, Tống Ninh gặp qua nhiều vụ như thế này rồi. Đối với lần này cậu khá chắ chắn là có thể chữa được.

Cậu nghiêm túc hỏi lại một số vấn đề, cũng ghi lại rõ ràng ở trong cuốn sổ nhỏ, trong lòng đại khái đã lập ra kế hoạch.

Tống Ninh hỏi: "Sau này để thuận tiện việc chữa trị, mỗi ngày ngài đều đến được không?"

"Chắc là không được. Dù sao tôi cũng là nhân vật công chúng, vạn nhất bị phóng viên chụp đưa lên internet, sẽ làm xấu đi hình ảnh."

Tống Ninh tỏ vẻ đã hiểu: "Tôi cũng có thể đến tận nhà để chữa trị, cũng không ảnh hưởng đến kết quả lắm."

"Không sao, nếu như có thể, tôi hi vọng cậu từ nay chỉ có một bệnh nhân là tôi đến khi tôi khỏi bệnh."

5.

Tống Ninh trong tay có vài bệnh nhân đang điều trị lâu dài. Nếu mà đem hết tất cả bỏ đi thì vô trách nhiệm quá, không chừng còn để lại tiếng xấu cho phòng khám của cậu.

Cậu đem lo lắng này nói cho Lương Nhung. Lương Nhung có thể hiểu, nói cậu là xử lý hết đống bệnh nhân này thì đừng nhận thêm bệnh nhân mới.

Tống Ninh đáp ứng.

Hai người hẹn thời gian đến nhà, lúc gần đi Tống Ninh tiễn đối phương đến cửa phòng khám.

"Lương tiên sinh ngày mai gặp."

Lương Nhung dường như là bị câu nói thức tỉnh, bước chân đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Tống Ninh, không nói câu nào mà nhìn chăm chú vào cậu.

"Lương tiên sinh?" Tống Ninh nghi ngờ hỏi một câu.

Chỉ thấy đồng tử đối phương hơi động đậy, ánh mắt tan ra vài giây, ngay sau đó hoàn toàn không thèm nhìn về phía Tống Ninh, đi một hơi không quay đầu lại.

Bước chân không còn là sự chín chắn trưởng thành mà thay vào đó là một chút trẻ con chân bước đi rất nhanh, trong miệng dĩ nhiên đang ngâm nga một bài hát đã rất cũ. Tống Ninh nhìn hắn mà bất ngờ.

1 nhận xét: