Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 9

 6.

Ngày thứ hai Tống Ninh dựa theo địa chỉ Lương Nhung viết mà đến cửa.

Đây là một nơi khu biệt thự xa hoa khá xa trung tâm thành phố, Tống Ninh tiến đến cửa của tiểu khu thì bị bảo an nơi này gọi lại hỏi một lúc lâu.

Tống Ninh kiên nhẫn giải thích một lần lại một lần: "Tôi là bác sĩ tâm lý của Lương tiên sinh."

Bảo an đại khái biết Lương Nhung, nhưng sống chết  không chịu tin rằng Lương Nhung tâm lý có vấn đề cần phải mời bác sĩ, chỉ vào cậu hỏi: "Thôi, cậu có phải fan cuồng bám đuôi thần tượng phải không!"

"Tôi không phải..."

Phản kháng không có hiệu lực, bảo an gọi điện thoại vào nhà Lương Nhung, kêu hắn xác nhận một chút.

Sau một lát Lương Nhung liền xuất hiện trên người mặc một chiếc áo bóng rổ ba lỗ, mặt lạnh nhạt, nhìn thấy Tống Ninh nhíu nhíu mày: "Anh là ai?"

Tống Ninh lòng nói xong đời, hôm nay là trời không cho tôi vào nhà hắn rồi QAQ!!!!!!

Mắt thấy bảo an chuẩn bị muốn đuổi người, Tống Ninh đột nhiên nhanh trí: "Tôi do mẹ ngài kêu qua đây, buổi trưa ngày hôm qua chúng ta mới vừa gặp."

Lương Nhung nghe xong, nhớ lại vài giây, nhìn bảo an nói: "Cho vào đi, có thể là người do mẹ tôi mời đến dọn vệ sinh."

Tống Ninh: "..."

7.

Tống Ninh đi phía sau Lương Nhung bước chân vào nhà hắn.

Nhà Lương Nhung là một biệt thự khá khang trang, cậu có thể nhìn ra được một vài nơi trong nhà là do nhà thiết kể nổi tiếng làm.

Tống Ninh âm thầm than thở một phen, cùng hắn giải thích nói: "Lương tiên sinh, tôi không phải là người giúp việc, tôi là bác sĩ."

Đối phương không biết nghe lọt tai không, đi thẳng tới tủ lạnh một bên cầm chai nước, một hơi uống gần cạn bình rồi vứt vào thùng rác nói: "Tôi biết rồi, mau đem đống chén bát trong nhà rửa hết đi."

Tống Ninh: "..."

Cậu nhìn Lương Nhung một chút, rồi quay sang nhìn chằm chằm vào hòm thuốc cậu mang theo, rất muốn đè tên này ra nhét thuốc ngủ vào.

8.

Nhưng Tống Ninh cố nhịn xuống, cậu nghĩ tới tiền đặt cọc của Lương Nhung. Chờ cuối tháng, phòng khám trích phần trăm đưa cho cậu, thì cũng mua đươc một chiếc Maserati.

Cậu vừa nghĩ đến việc thích gì mua đấy, vừa rửa sạch sẽ đống chén dĩa.

Rửa chén xong đi ra, Lương Nhung đang nằm trên ghế salong, đôi mắt nhắm lại, đang đeo tai nghe.

Tống Ninh phủi tay đi tới, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, đó là một bài hát về tình yêu rất cũ.

"Ngài thích bài này?"

"Nói cũng đúng, đây là bài mẹ tôi thích." Lương Nhung mở mắt ra hỏi, "Mẹ tôi đâu?"

"Bà đi công tác rồi, để cho tôi chăm sóc cậu." Tống Ninh thuận miệng viện cái lý do.

Lương Nhung trong lỗ mũi "Hừ" một tiếng: "Tôi không cần cậu chăm sóc."

9.

Tống Ninh không hề biết rằng bộ dạng ảnh đế năm mười sáu lại như vậy, hắn trái ngược hoàn toàn với cậu năm mười sáu tuổi.

Cậu kiên nhẫn ngồi xuống, muốn cùng Lương Nhung tán gẫu với nhau.

Vì nắm giữ được mức độ phức tạp của bệnh ảnh đế, Tống Ninh yêu cầu hắn phải có chút chút hiểu về bệnh tình của bản thân. Nói chính xác là khiến hắn có một số nhận thức không rõ ràng về bản thân, có thể sinh ra sự nghi ngờ đối với chính mình.

Cậu mở máy vi tính xách tay của mình đặt trên đùi, tính toán rồi thử thăm dò một chút: "Ngài mới 16 tuổi, tại sao mỗi ngày đều ở nhà, không cần đi đến trường học sao?"

Lương Nhung hai tay gối đầu, không chút nghỉ ngợi nói: "Thành tích quá kém, tôi không muốn đi học."

Tống Ninh lập tức nghiêm túc ghi chép xuống sổ đặc điểm thứ nhất: Không phải là một người quá thông minh.

Tiếp đến lại hỏi: "Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao thân thể cậu lại to lớn hơn các bạn đồng trang lứa không?”

Lương Nhung nhíu mày: "Ý anh là tôi lớn lên rất đẹp trai? Đây không phải là chuyện tôi có thể khống chế."

Nói xong lặng lẽ quan sát Tống Ninh, làm bộ lơ đãng thuận miệng nói: "Anh cũng khá đẹp trai đó chứ."

Ngòi bút trên giấy của Tống Ninh ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nở một nụ cười xán lạn, sau đó lại viết trên giấy: Đánh giá khách quan.

10.

Lương Nhung ngoài miệng la hét không cần người khác chăm sóc, trên thực tế có người nói chuyện với mình thì lại rất thích. Một buổi chiều nhẹ nhàng, ảnh đế mười sáu tuổi gần như phun hết suy nghĩ của bản thân ra.

Tống Ninh có rất ít bệnh nhân phối hợp, thu hoạch rất nhiều thông tin, dự định trở lại nghiêm túc nghiên cứu.

Cậu thu dọn đồ đạc, thấy Lương Nhung không có ý tứ muốn đứng lên tiễn cậu, liền tự mình bước ra cửa thay giày.

Lương Nhung nghe âm thanh mở cửa, đột nhiên từ trên ghế salong thò đầu ra: "Ngày mai anh có đến không?"

Tống Ninh hỏi ngược lại: "Ngài hi vọng tôi tới sao?"

Lương Nhung từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khóa ném cho cậu: "Tới nơi thì tự mình đi vào, tôi không muốn ra ngoài đó nữa đâu."

Tống Ninh cười híp mắt nói được.

11.

Tống Ninh đi đi về về liên tục một tuần, phát hiện tình huống Lương Nhung so với tưởng tượng của cậu có chút phút tạp hơn, ảnh đế năm mười sáu là một người rất tự tin, đối với chính bản thân mình không một chút nghi ngờ.

Ca này tương đối khó đối phó, chỉ dựa vào phương pháp dùng ám thị của tâm lý thì không có chuyển biến. Tống Ninh chuẩn bị cho hắn dùng thuốc.

Kết quả Lương Nhung vừa nhìn thấy thuốc trên bàn liền tức giận: "Tôi không có bệnh, làm sao phải uống thuốc chứ!"

Tống Ninh đã sớm đoán được chuyện này, nói: "Tôi là bác sĩ do mẹ ngài mời đến. Những thứ thuốc này sẽ giúp cậu khỏe mạnh hơn."

Lương Nhung không tin: "Cơ thể tôi rất khỏe mạnh."

Tống Ninh lòng sinh một kế, dẫn hắn đi đến phòng khám để kiểm tra sức khoẻ, kết quả tra được rất nhiều chỉ số cao hơn bình thường, còn bị viêm dạ dày, gan nhiễm mỡ.

Lương Nhung sợ hết hồn: "Sao tôi còn trẻ mà lại có nhiều bệnh vậy."

Tống Ninh nói: "Cho nên phải uống thuốc điều trị."

Lương Nhung không nói hai lời liền tin tưởng, còn chủ động mua hàng online rất nhiều thiết bị tập thể hình.

1 nhận xét: