Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 4

21.

Nhà trọ bác sĩ ở trong trung tâm thành phố, một căn nhà đơn giản, có hai phòng ngủ một phòng khách.

Ảnh đế lần đầu tiên tới, thừa dịp bác sĩ đang ở trong phòng bếp bận rộn, liền bắt đầu đi xung quanh căn phòng.

Hắn thấy được một cái kiểu băng cũ, bên cạnh bày chừng mười bộ phim băng, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Ảnh đế hưng phấn cầm lên đi vào nhà bếp.     

"Cậu cũng yêu thích mấy bộ phim băng này hả? Bọn chúng đều cũ lắm rồi."

Bác sĩ đang gọt măng khô, nghe thấy lời của hắn chỉ  "Ừ" một tiếng không chút cảm xúc, cũng không quay đầu lại.

Ảnh đế tràn đầy phấn khởi mà nói: "Thời điểm tôi đi học, rất thích những bộ phim này, bắt đầu từ lúc đó tôi chỉ muốn làm một diễn viên điện ảnh."

Ảnh đế cảm thấy rất khó mà tin nổi, khi có người tương đồng sở thích với mình như vậy.

22.

Bác sĩ làm ba mặn một canh, mùi vị tuy rằng không sánh được đầu bếp bên ngoài, nhưng cũng rất ngon, rất hợp khẩu vị của ảnh đế.

Để chứng minh điều này, ảnh đế cầm cơm ăn sạch sẽ, ăn xong liền đem chén cơm giơ trước mặt bác sĩ khoe với cậu.

Hành động này rất trẻ con, bác sĩ ngẩn người.

Ảnh đế cũng cảm thấy vậy, ngượng ngùng cười cười nói: "Tôi trước mặt người quen thường như vậy, cậu đừng để ý."

Bác sĩ lắc đầu liên tục, nói: "Không có sao."

Ảnh đế tâm lý không nhịn được nghĩ, có phải đối tượng trước của cậu cũng trẻ con như vậy không.

23.

Phim của ảnh đế chiếu trong nước được hai tháng, kỷ lục phòng bán vé cùng với danh tiếng được tăng rất nhanh.

Sự nổi tiếng của hắn cũng tăng vọt, gần như vượt qua ba năm trước.

Có một nhà báo nổi tiếng muốn mời hắn tham gia một buổi phỏng vấn, người đại diện liền thông báo cho hắn.     

Vừa bắt đầu phòng vấn, vị nhà báo liền hỏi về vụ tai nạn ba năm trước của hắn.     

"Vậy ngài có bị thương nghiêm trọng không?" Nhà báo hỏi.    

Ảnh đế dựa thân thể vào ghế, lạnh nhạt nói: "Không sao, cũng chỉ là vết thương nhỏ ở ngoài da, nhưng mà tâm lý có chút không ổn định, nên liền nghỉ ba năm để trị liệu."    

Nhà báo lại hỏi: "Tôi nghe nói khi ngài 16 tuổi cũng đã bị tai nạn giao thông?"     

Ảnh đế sửng sốt, hắn không nghĩ tới vị nhà báo này cũng biết mấy chuyện này.     

Hắn ngồi ngay ngắn lại, hai tay trên đùi không tự chủ mà nắm chặt lại.     

"Đúng, mẹ tôi qua đời trong vụ tai nạn đấy."

24.     

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, ảnh đế liền lái xe đến một nghĩa trang.     

Ngồi xếp bằng trước một ngôi mộ, trên bia mộ là hình ảnh của một mỹ nhân trẻ tuổi.     

Hắn nói: "Mẹ, hiện tại con sống rất tốt."    

"Con có biết một vị bác sĩ tâm lý rất lợi hại, đã trị hết bệnh cho con rồi."

"Hắn sẽ không trở lại nữa."   

25.

Buổi ghi hình phỏng vấn khi được đem chiếu, cùng ngày trên Weibo mọi người bàn tán xôn xao.     

Bất luận là người mê phim hay người qua đường, đều tỏ vẻ đồng tình với câu chuyện buồn mà ảnh đế chia sẻ.    

Chuyện xảy ra năm mười sáu tưởi, ảnh đế chưa bao giờ kể cho người khác, mặc dù đã quyết định nói ra, nhưng khi mọi người ai cũng biết chuyện, nội tâm hắn lại khó chịu, tức giận không rõ lý do.

Lúc này bác sĩ tâm lý gọi điện thoại đến

Cậu nói: "Tôi thấy bài phỏng vấn rồi, có muốn đi đâu giải sầu không?"     

"Cậu không đi làm sao?”

"Ngày hôm nay không nhiều bệnh nhân."

26.    

Ảnh đế cùng bác sĩ đi tản bộ, cuối cùng trực tiếp đi lên núi.     

Hai người dọc theo bờ suối đi lên trên.    

Ảnh đế nói: "Hồi còn học cấp ba trước đây, tôi thường xuyên đến đây leo núi, có lúc còn mang bằng hữu đến đây đốt lửa trại."    

Ảnh đế quay đầu lại nhìn bác sĩ, hỏi: "Tôi đã kể với cậu chuyện mười sáu tuổi lúc trước sao?"

Bác sĩ cười gật gật đầu.

Ảnh đế gõ xuống đầu của chính mình: "Tôi quên mất, hắn chắc chắn đã kể hết với cậu."

"Không sao, ngài có thể kể lại một lần nữa cũng được."

27.

Ảnh đế cảm thấy được bác sĩ tâm lý là một nghề rất thần kì, bất tri bất giác liền có thể dẫn dắt người ta đem tâm sự trong lòng nói ra.

Hắn nói rất nhiều, nói hắn trước đây thời điểm đi học ấu trĩ cỡ nào, nói mẹ hắn là một người rất rất rất tốt.

Bác sĩ tâm lý yên lặng nghe, trong đôi mắt tràn ngập ôn nhu, sáng lấp lánh.

Ảnh đế trong lòng run lên, ngực có chút đập nhanh.     

Hắn dừng câu chuyện không nói nữa.     bác sĩ

Hai người yên tĩnh đi một đoạn, bác sĩ tâm lý leo rất vất vả, ảnh đế liền đưa tay ra kéo cậu.     

Bàn tay kia rất mềm mại, cầm rất thoải mái, ảnh đế cầm một hồi liền quên mắt thả ra.     

Mãi cho đến bàn tay hắn nắm có chút phản ứng, lúc này mới buông ra.    

28.     

Ảnh đế sốt sắng mà liếm môi một cái, hỏi: "Cậu có người mình thích không?"

Bác sĩ tâm lý cúi đầu nhìn xuống dưới chân, nói: "Từng có."

Ảnh đế bắt đầu lo lắng, lập tức vui vẻ trở lại :"Từng có? Vậy bây giờ đâu?"

Đối phương không hề trả lời.     

Ảnh đế nghĩ rằng sẽ không nghe được câu trả lời ở hiện tại, lại nghe được bác sĩ tâm lý trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng hắn cảm nhận được có một nỗi buồn trong đó:

"Hắn biến mất rồi."

4 nhận xét: