Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 5

29.

"Xin lỗi."

Ảnh đế hối hận rồi, hắn không nên nói về vấn đề này.

Hắn nhìn thấy khóe mắt bác sĩ nhanh chóng hồng lên, tim hắn như bị bóp nghẹn lại, vô cùng khó chịu.

Từ trên núi đi xuống, ảnh đế đưa người về nhà, hai người một đường đều không nói gì.

Lúc bác sĩ xuống xe, ảnh đế ôm cậu, dùng giọng ôn nhu nói với cậu nói: "Không vui thì nói, có thể tìm tôi tâm sự, tôi sẽ nói chuyện với cậu như cách cậu nói chuyện với tôi."

Bác sĩ miễn cưỡng đẩy người ra, nói: "Cám ơn, tôi là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi sẽ tự điều chỉnh cảm xúc của chính mình tốt nhất."

30.

Lần đầu tiên ảnh chú ý một người như vậy.

Sau khi về nhà hắn mở vòng bạn bè của bác sĩ ra, mà cậu ấy lại thiết lập chỉ cho xem nửa năm trở lại đây, trước nửa năm đều bị khóa lại, nhưng trong nửa năm này hoạt động trống rỗng.     

Ảnh đế vô lực nhắm hai mắt lại, hắn thừa nhận, chính mình đang có suy nghĩ khác với bác sĩ.

Hắn muốn biết càng nhiều chuyện liên quan đến bác sĩ, muốn giúp cậu từng bước từng bước đi ra khỏi vũng lầy quá khứ, có thể, hắn còn muốn làm cho đối phương yêu mình.

31.

Số lần ảnh đế tìm bác sĩ tăng lên một cách điên cuồng, hẹn cậu ăn cơm, hẹn cậu đi ra ngoài giải sầu.

Bác sĩ chỉ cần không việc gì bận, đều sẽ đồng ý và đi với hắn.

Thời điểm cuối tuần, ảnh đế liền đến nhà bác sĩ, phát hiện cậu đang ngồi trước máy vi tính xem phim.

Đó là một cuộn phim bảy, tám năm trước, ảnh đế liếc mắt một cái liền nhận ra, bởi vì bên trong dàn nhân vật có một học sinh cấp ba, lại do chính hắn năm đó đang học đại học diễn.

Ảnh đế hơi bất ngờ: "Sao lại xem cái này?"

Bác sĩ ngẩng đầu lên, trong mắt ngậm ý cười hỏi: "Muốn cùng xem không?"

Ảnh đế nội tâm rất muốn từ chối, đó là bộ phim đầu tiên hắn diễn, là một học sinh đầu trọc, da dẻ ngăm đen, dáng vẻ không muốn nhìn chút nào.

32.

Nhưng hắn không đành lòng từ chối bác sĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống xem cùng cậu.

Khi đó kỹ năng diễn xuất ảnh đế tương đối ngây ngô, hơn nữa diễn một thiếu niên mười mấy tuổi, tính cách có phần phản nghịch, khó tránh khỏi sẽ có chút ngớ ngẩn.

Ảnh đế ngượng ngùng bưng che mắt: "Diễn như vầy quá tệ rồi."

"Tôi thấy rất tốt mà." đôi mắt bác sĩ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, không nỡ dời "Rất giống ngài năm 16 tuổi."

Ảnh đế hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, gật đầu một cái nói: "Cũng đúng."

33.

Ảnh đế cảm thấy được khoảng cách của mình với bác sĩ hiện tại một chút rút ngắn lại, hắn rất hài lòng với kết quả này.

Mỗi năm liên hoan phim một lần đều kéo dài màn mở đầu, ảnh đế một lần nữa xuất hiện tên ở bảng đề cử ảnh đế năm nay.

Khách mời trao giải ảnh đế năm nay đọc diễn văn, âm nhạc liên vang lên:

"Ba năm trước vì một tai nạn giao thông nên đã lui về, ba năm sau người ấy quay trở lại, đem đến cho chúng ta tác phẩm, phô diễn hết toàn bộ tài năng diễn xuất, xin mời nam diễn viên xuất sắc của năm...Lương Nhung!! Xin chúc mừng.”

Ảnh đế mặc âu phục đen cùng với đôi giày tây, đơn giản mà không kém phần khí phách, bước lên bục nhận giải, trong tay là chiếc cup ảnh đế, gương mặt hòa nhã cười, đứng trước các khách mời và nghệ sĩ ở đây đọc bài văn đã được học thuộc trong đầu, xong sau đó nói thêm một câu:

"Tôi còn muốn cám ơn thêm một người, đó là bác sĩ tâm lý của tôi, Tống Ninh, cám ơn cậu đã đồng hành cùng tôi trong suốt ba năm khó khăn đó."

34.

Lễ trao giải kết thúc, sau đó lại phải dự tiếp buổi tiệc chúc mừng trong công ty, ảnh đế liên lục bị tiếp rượu, liên tục được tặng hoa.

Ngày hôm nay tâm tình hắn rất tốt, ai đến cũng không cự tuyệt, đợi đến khi kết thúc thì hai chân đã đứng không nổi.

Trợ lý đỡ hắn ra xe, dặn dò tài xế đem người đưa đến nhà.

Nhưng mà được nửa đường, ảnh đế đang nằm đằng sau ở ghế sau, bỗng lên tiếng, đọc ra một địa chỉ hắn thuộc làu làu trong lòng, kêu tài xế chở đến đó.

35.

Ảnh đế tay chống lên tường, nhấn chuông cửa nhà bác sĩ.

Bác sĩ qua một hồi lâu mới mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa liền kinh ngạc.

"Sao ngài lại tới đây, không phải là đang ăn mừng sao?"

Ảnh đế từ đằng sau, lấy ra một bông hoa tú cầu xanh lam, đưa cho cậu, cười ngốc nói: "Cho cậu nè."

Một giây sau, không lường trước, nước mắt bác sĩ liền từ trong hốc mắt lăn xuống.

Ảnh đế đầu nhất thời thanh tỉnh, hắn sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy, không thích sao?"

Thầy thuốc tâm lý hung hăng mà lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Thích, rất thích."

Ảnh đế mềm lòng thành một mảnh.

Trong một khắc, hắn không còn muốn nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa, trực tiếp vứt hoa xuống đất, sau đó nâng khuôn mặt bác sĩ lên, hôn xuống.

1 nhận xét: