13.
Sau đó một quãng thời gian, ảnh đế cũng không tới tìm cậu nữa, bởi vì phải chạy đi nơi khác đóng phim.
Các cảnh ngoại cảnh đều ở trên rừng, núi hẻo lánh. Kết thúc một quay vất vả, mọi người cũng chỉ có thể dừng lại ở một nhà khách ở chân núi, nhà nghỉ này là tốt nhất ở chỗ này rồi.
Tối hôm đó, những hạt mưa tí tách bám vào kính cửa sổ, cùng với sấm chớp đan xen nhau. Ảnh đế uống hai viên an thần, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Hắn gọi điện thoại cho bác sĩ.
"Thật ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy cậu."
Đối phương đang ngủ mà bị đánh thức, nên khi nói chuyện, giọng có chút khàn khàn. Cậu nói:
"Không sao, có chuyện gì không?"
"Bên ngoài có sấm, tôi ngủ không được."
14.
Bác sĩ nói: "Đầu tiên, ngài mau đóng cửa sổ, kéo rèm lại."
"Được."
Ảnh đế ngoan ngoãn nghe lời cậu làm theo.
"Nhắm mắt lại, thân thể thả lỏng."
Ảnh đế nằm ở trên giường, cau mày, tiếng hít thở gấp gáp.
Hắn nghe thấy bác sĩ hỏi: "Ngài nhìn thấy gì?"
"Xe, đường cao tốc."
"Có mẹ ngài không?"
"Có."
Bác sĩ dùng âm thanh ôn nhu, cậu nói: "Không cần sợ hãi, không có chuyện gì. Trên đường chỉ có xe của hai người, không hề có xe khác. Xe của hai người đi rất an toàn, không có gì nguy hiểm cả, sẽ nhanh chóng về đến nhà."
"Ừm."
"Ngài có muốn tôi hát một bài ru ngủ không?"
"Được.”
15.
Tiếng ca mềm mại từ trong điện thoại truyền tới, bao quanh lấy thân thể ảnh đế.
Đó là một bài hát rất cũ, khi còn bé, mẹ ảnh đế thường hát ru hắn ngủ. Nhưng mà hắn chưa bao giờ nói cho người khác biết mình thích bài này, cũng có thể là hắn đã nói qua với bác sĩ.
Bác sĩ hát lên không giống với mẹ hắn hát chút nào. Trong thanh âm ít đi một phần ngọt ngào nữ tính, nhưng lại mang theo chút tình cảm nào đó, ảnh đế cũng không rõ nữa.
Ảnh đế nói không được là có cảm giác gì, nhưng hắn rất thích.
Trong tiếng ca, ảnh đế nhẹ nhàng thiếp đi.
16.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trời quang mây tạnh, ảnh đế trong tay nắm điện thoại di động, trên màn hình hiển thị thời gian của cuộc trò chuyện đang nảy lên.
Ảnh đế lấy điện thoại cầm đến gần lỗ tai, mơ hồ có thể nghe hít thở của đối phương.
Ảnh đế nở một nụ cười nhợt nhạt bên miệng, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhấn tắt cuộc trò chuyện.
Ban ngày, ảnh đế diễn trong rừng, bạn trai tiểu minh tinh bất ngờ đến thăm ban.
Lúc này ảnh đế mới nhớ ra mình có bạn trai là tiểu minh tinh, cũng khá lâu rồi chưa liên lạc.
17.
Tiểu minh tinh bởi vì được hưởng ké danh tiếng ảnh đế, mà gần đây công việc đến không ngừng, cát xê cũng bắt đầu cao lên, cả người đều rạng rỡ.
Tiểu minh tinh mang cơm trưa tình yêu đến, mọi người trong trường quay đều quăng ánh mắt ngưỡng mộ.
Ảnh đế mở hộp cơm ra, cầm đũa không nhúc nhích, thừa dịp không có người nhỏ giọng nói cho tiểu minh tinh: "Tôi không thích cà rốt."
Tiểu minh tinh nhìn nguyên hộp cơm chiên cà rốt, mặt lúng túng đỏ lên.
Sau đó, những cảnh ngoại cảnh kết thúc, tiểu minh tinh cũng không trở lại.
Ảnh đế lúc nghỉ ngơi tại trường quay phim, lên mạng nhìn thấy tiểu minh tinh vừa nhận được kha khá chương trình mời đến, phát hiện cậu ấy rất có tài năng, đầu óc cũng linh hoạt.
Ảnh đế nghĩ thầm, thôi, coi như dìu dắt đàn em vậy.
18.
Ảnh đế ở trong núi cũng gần một tháng. Về đến nhà tắm rửa mát xa trong bồn nước nóng, thay quần áo khác. Sau đó đến phòng khám tìm bác sĩ.
Trong phòng khám có hai cô gái biết hắn là bệnh nhân của bác sĩ Tống, nói cho hắn biết: "Tống bác sĩ hiện tại có bệnh nhân, phiền ngài đến phòng chờ, ở đó đợi một lúc."
Ảnh đế nói được, quay người đi được hai bước liền quay đầu lại, hỏi: "Hiện tại Tống bác sĩ đã có đối tượng sao?"
Các cô gái liếc mắt nhìn nhau, máu nhiều chuyện nổi lên, nhỏ giọng kể cho hắn nghe.
"Bọn tôi cũng nghĩ vậy. Hồi trước, lúc nghỉ trưa bác sĩ Tống đều gọi điện cho một người, giọng nói kia ôn nhu lắm... Nhất định là đối tượng của cậu ấy."
"Cậu ấy toàn gọi người ta là bảo bảo, phỏng chừng đối phương nhỏ tuổi hơn cậu ấy một chút, cũng hơi dính người."
"Nhưng mà gần đây lại không thấy gọi đến, không biết chừng là chia tay rồi."
19.
Ảnh đế đang ngồi trên ghế sofa ở khu phòng chờ, trong đầu luôn nghĩ đến những lời hai cô gái kia vừa nói.
Bác sĩ ôn nhu như vậy, không chừng trong tình yêu rất chăm sóc cho đối phương, tuổi tác đối phương lại nhỏ hơn, ở cùng với cậu ấy chắc chắn rất hạnh phúc.
Lúc này cửa phòng làm việc mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, cậu nhìn thấy ảnh đế khá bất ngờ: "Sao ngài lại tới đây?"
Ảnh đế chỉ chỉ đống đồ đặt kế bên: "Đến đưa đặc sản cho cậu.”
Đều là một ít măng khô rau dại mà hắn mua khi quay.
Bác sĩ "Haha" cười ra tiếng.
20.
"Cậu biết nấu ăn sao?" Ảnh đế hỏi.
Bác sĩ gật gật đầu, nói: "Biết chút chút, có muốn nếm thử măng khô thịt nướng tôi làm không?"
Ảnh đế đương nhiên nói muốn.
Hắn ở lại phòng khám bệnh một lát, đợi đến khi bác sĩ tan làm. Hai người cùng đi siêu thị mua thịt ba chỉ.
Ảnh đế toàn bộ hành trình đều mang khẩu trang, nhưng khí chất trên người không thể giấu. Có nhiều người qua đường đã nhận ra hắn.
Bác sĩ nhanh chóng tính tiền, lôi kéo hắn một đường chạy về bãi đậu xe.
Ảnh đế đem đồ ăn bỏ vào cốp sau, cười nói với cậu: "Người ta không biết có khi tưởng tôi với cậu đang vụng trộm đấy."
Bác sĩ tâm lý vừa nghe liền đỏ mặt.
[…] Bài trước [ĐOAĐ] Chương 1Bài sau [ĐOAĐ] Chương 3 […]
Trả lờiXóa