Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 2

6.

Bức ảnh nổi được hai ngày, người trong cuộc cũng không ai lên tiếng. Ảnh đế dường như ngầm thừa nhận có mối quan hệ với tiểu minh tinh.

Ngày đầu tiên công chiếu bộ phim, ảnh đế xuất hiện ở buổi lễ. Lúc kết thúc, bất ngờ nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của bác sĩ tâm lý.

Ánh mắt của bác sĩ tâm lý rất đẹp, ảnh đế có xa cách mấy cũng có thể nhận ra.

Ảnh đế kêu trợ lý mời cậu lại đây. "Cậu tới đây sớm sao không báo tôi, tôi có thể đưa cậu vé ở hàng trên cùng."

Bác sĩ tâm lý cười nói: "Không cần, tôi ngồi đằng sau cũng thấy rõ, ngài diễn rất tuyệt."

Ảnh đế nói: "Chút nữa cậu có rảnh không? Đi ăn với tôi một bữa cơm đi, tôi có chút vấn đề muốn hỏi cậu."

Bác sĩ tâm lý nói được.

Lúc này tiểu minh tinh lại gọi điện đến, nói muốn cùng nhau ăn cơm.

Ảnh đế hơi khó xử. Bác sĩ tâm lý hiểu ý mà nói: "Để lần sau cũng được."

Ảnh đế nói: "Được, mà lần trước tôi gọi điện cho cậu không được, cậu đổi số sao?"

Bác sĩ tâm lý nói: "Không có, chỉ là vứt điện thoại đi thôi."

7.

Ngày hôm sau, hình ảnh tiểu minh tinh cùng ảnh đế đi ăn tối, liền lên hot search, như đang chứng minh tin đồn là thật.

Ảnh đế có chút việc cần phải tự mình xác minh.

Thời gian hắn cùng tiểu minh ở bên cạnh nhau, cảm xúc không có chút dao động nào. Hắn vô tình hay cố ý hỏi vài câu, tiểu minh tinh né tránh hoặc trả lời rất vu vơ. Ảnh đế bắt đầu nghi ngờ.

Ảnh đế do dự một chút, vẫn nên gọi điện mời bác sĩ tâm lý đi ăn một bữa cơm.

"Ăn cái gì? Ở đâu?" Bác sĩ hỏi.

Ảnh đế không biết tại sao, lại thốt lên: "Hồng quán đi."

Đầu dây bên kia liền im bặt, không chút âm thanh nào.

"Làm sao vậy? Không thích à, vậy đổi một chỗ khác."

"Không, thích chứ sao không."

8.

Ảnh đế đến phòng khám của bác sĩ lúc tan tầm.

Bác sĩ tâm lý vừa lên xe liền nói: "Chúc mừng ngài nha."

Ảnh đế không hiểu.

Bác sĩ tâm lý quơ quơ điện thoại di động: "Chúc mừng ngài tìm thấy bạn trai, hiếm lắm tôi mới lướt weibo, hôm nay vừa lướt liền thấy được."

Ảnh đế cười cười.

Ảnh đế đưa hai chữ “Hồng quán” vào máy, trên đường vừa nhìn GPS vừa lái, vừa đến liền thấy đây là một quán tôm hùm đất lề đường.

Ảnh đế bối rối, hắn không biết vì sao mình lại chọn tiệm này, thậm chí hắn còn chưa đặt chân đến đây.

9.

Đại minh tinh mà ăn ở đây có phần không hợp lý, bác sĩ nhìn thấy hắn do dự, nói: "Nếu không thì mua về nhà rồi ăn?"

Ảnh đế nói được.

Bác sĩ xuống xe đi mua về, ảnh đế đem xe tạm thời dừng ở ven đường, ngồi trong xe nhìn ra ngoài.

Bà chủ cửa hàng vừa cười vừa đóng gói, hình như đang cùng bác sĩ nói chuyện, thoạt nhìn hai người rất thân thiết.

Đến khi bác sĩ lên xe ảnh đế mới nhớ ra: "Nói nửa ngày là mời cậu ăn cơm, sao lại thành cậu mời tôi ăn cơm rồi."

Bác sĩ thỏa mãn mà ôm hộp đồ ăn, nói: "Không sao."

10.

Hai người trở về nhà ảnh đế, bác sĩ quen cửa quen nẻo đi vào nhà bếp, mở tủ cầm bát đũa ra.

Ảnh đế kinh ngạc đứng ở cửa phòng bếp nhìn cậu.

Bác sĩ ngượng ngùng cười cười, giải thích: "Thời gian trị liệu cho ngài, tôi thường xuyên ở lại nhà ngài ăn cơm."

Ảnh đế hiểu rõ, gật gật đầu, hỏi: "Đoạn kí ức mà tôi bị mất, có thể trở lại không?"

Bác sĩ cắn đũa suy nghĩ một lúc, mới nói: "Chắc là không thể, nhưng mà tốt hơn là không nên quay lại, nếu không phát sinh thêm chuyện gì, thì công sức trị bệnh không phải phí sao."

Ảnh đế có chút khó kiềm nén được sự mất mát.

Bác sĩ an ủi: "Có được tất có mất, cũng may vấn đề của ngài đã trị tận gốc, mất đi một ít ký ức cũng có sao đâu?"

11.

Giọng nói bác sĩ rất ôn nhu, ảnh đế nghe cảm thấy rất thoái mái.

Hắn quen bác sĩ đã ba năm, lúc vừa mới bắt đầu trị liệu hầu như mỗi ngày đều tới.

Ảnh đế rất thích nằm im lắng nghe cậu nói, âm thanh cậu nói chuyện rất êm ái, giống như bây giờ, không nhanh không chậm.

Bởi vì bệnh tâm lý, có nhiều lúc hắn bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi, có đôi lúc là mấy tiếng, cũng có đôi khi là mấy ngày.

Lúc tỉnh lại nhìn thấy có người ở bên cạnh, ảnh đế có cảm giác rất an tâm.

12.

Cơm nước xong giúp bác sĩ rửa bát.

Trước khi đi cậu bước ra cửa, ảnh đế hỏi: "Sau này cậu có thể thường xuyên trò chuyện cùng tôi được không?"

Bác sĩ nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ở một bên má, nói: "Có thể, nhưng mà vẫn thu tiền theo giờ nha."

Ảnh đế cũng cười theo, nói: "Được."

1 nhận xét: