Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 15

39.

Lương Nhung khi yêu đương rất khác với lúc trước, tâm trí lúc nào cũng vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ nhìn Tống Ninh cười khúc khích. Sau đó sẽ dính lấy cậu, làm nũng các kiểu.

Tống Ninh chưa từng trải qua yêu như vầy, thường thường bị hắn quấy đến bất tiện, nhưng rất thích thú.

Mỗi ngày sau khi ăn trưa xong, Lương Nhung sẽ đi ngủ trưa vào thời gian cố định. Bình thường Tống Ninh sẽ ở phòng khách chờ hoặc làm việc, nhưng bây giờ Lương Nhung lại kéo cậu vào ngủ chung, nói là có A Ninh mới ngủ được.

Tống Ninh một bên cười nói hắn ấu trĩ, một bên thuận theo hắn, cùng hắn nằm xuống ngủ trưa.

Tống Ninh không có thói quen ngủ trưa, thời điểm Lương Nhung ngủ, cậu liền lẳng lặng mà nhìn gò má anh tuấn của đối phương, nhìn hết một canh giờ.

Kể từ ngày hôm nay, cậu sẽ đặc biệt quý trọng hết tất cả, bởi vì cậu biết sự việc tốt đẹp có kỳ hạn.

Giống như miếng đào đóng hộp mà cậu thích ăn vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài hai năm.

Hai năm sau, người cậu yêu nhất sẽ rời đi, mang theo những kí ức ngọt ngào của cả hai người.

40.

Ngày hôm nay Lương Nhung ngủ không tới nửa giờ liền tỉnh rồi.

Tống Ninh hỏi: "Sao sớm như vậy liền tỉnh rồi? Không ngủ thêm chút nữa sao?"

Lương Nhung nhìn người nằm ở bên cạnh mình là Tống Ninh, trong ánh mắt có một tia nghi hoặc: "Bác sĩ Tống?"

Tống Ninh lập tức từ trên giường đứng lên: "Lương tiên sinh?!"

Lương Nhung cùng ngồi dậy, gật gật đầu.

Tình huống trước mắt tương đối phức tạp, có thể tóm tắt bằng một câu ngắn gọn như vầy: đang gian điêu với nhau liền bị người khác bắt gặp.

Lương Nhung yên lặng nhìn Tống Ninh, cậu trở nên chột dạ, không dám nhìn hắn, chỉ lo đối phương hỏi ra vài vấn đề lúng túng.

Cũng may Lương Nhung cũng không quá để ý điểm này, chỉ là hỏi: "Cuối tuần trước hình như cậu không tới? Tôi tỉnh lại có một lần nhưng không thấy cậu đâu."

Tống Ninh thở một hơi dài nhẹ nhõm, tiếp theo trong lòng liền căng thẳng, hỏi: "Muốn trừ tiền sao?"

Lương Nhung buồn cười nói: "Không có chuyện gì, không trừ tiền."

41.

Lần này Lương Nhung tỉnh táo lâu hơn so với Tống Ninh dự tính, duy trì được hai ngày.

Bệnh tình của Lương Nhung chuyển biến rất tốt, cũng có nghĩa là Lương Nhung 16 tuổi đang dần dần rời xa cậu...

Tống Ninh ngồi đối diện Lương Nhung, tâm tư hỗn loạn.

Cậu nhớ tới ngày hôm trước, cậu cũng là ngồi tại vị trí này. Lương Nhung không biết từ đâu, lén lén lút lút chui ra, thừa dịp cậu không chú ý liền hôn một cái lên môi cậu.

Tống Ninh giả bộ tức giận đẩy hắn ra, lại bị đối phương đặt ở dưới thân, hai người từ ghế hôn hít, cuối cùng lại ngã xuống dưới thảm mà cười.

Ngày hôm nay tại cũng là vị trí này, ngồi đối diện cũng là người này, Tống Ninh lại chỉ có thể im lặng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, nói chuyện một cách khách sáo.

Thân mật nhất là bọn họ, nhưng xa lạ nhất cũng là bọn họ.

42.

"Bác sĩ Tống, tới giờ tôi uống thuốc rồi."

Lương Nhung nói một câu đem cậu kéo về hiện thực, Tống Ninh vội vã lấy gói thuốc được chuẩn bị kĩ ra.

Lúc đưa cho Lương Nhung, Tống Ninh trong đầu đột nhiên sinh ra một suy nghĩ ích kỉ: Nếu như từ hôm nay trở đi không cho Lương Nhung trị liệu, thì người yêu cậu vĩnh viễn sẽ ở trong thân xác đó, vĩnh viễn sẽ không rời đi?

Tống Ninh bị chính suy nghĩ của mình dọa hết hồn, lắc đầu liên tục.

Lương Nhung nhíu mày hỏi: "Bác sĩ Tống, cậu có tâm sự gì sao?"

Tống Ninh miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Không có chuyện gì."

Lương Nhung đem thuốc viên nuốt xuống, đùa giỡn đối với Tống Ninh nói: "Có tâm sự gì thì nói với tôi, cậu cũng biết kha khá bí mật của tôi rồi, nên tôi cũng muốn nghe bí mật của cậu một chút."

Tống Ninh: "..."

43.

Lương Nhung uống thuốc xong liền trở về phòng nằm, Tống Ninh ngồi ngốc ở bên ngoài phòng khách.

Sau một lát nghe thấy bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng ồn ào: "A Ninh, A Ninh!"

Tống Ninh tay run một cái, sách trên tay rơi xuống mặt đất.

Lương Nhung mười sáu tuổi tỉnh rồi, ngồi ở mép giường nhìn thấy Tống Ninh từ cửa bước vào, trách: "A Ninh sao anh không ngủ với em!"

Tống Ninh hai ngày nay đang buồn bực mất tập trung, lười mắng hắn, nói: "Sau này phải ngủ một mình!"

Lương Nhung vừa nghe, tội nghiệp lấy tay cánh tay ôm lấy đầu gối, nhỏ giọng: "Bác sĩ Tống, anh không động viên tinh thần bệnh nhân, bệnh nhân cảm thấy đau lòng." 

44.

Tống Ninh nhịn không được, "Haha" cười ra tiếng, hỏi Lương Nhung: "Vậy muốn động viên như thế nào?"

Lương Nhung oan ức trong nháy mắt quét đi sạch sành sanh, thừa dịp Tống Ninh đến gần, nắm lấy cánh tay cậu, đem người áp lên giường. 

Tống Ninh phản ứng không kịp, đôi môi liền bị ngăn chặn, bá đạo.     

Kỹ thuật hôn Lương Nhung rất tương xứng với tuổi thật của hắn. Tống Ninh căn bản không phải là đối thủ của hắn, rất nhanh buông mình ngã vào trong lồng ngực đối phương. Cậu bị Lương Nhung dẫn dắt, làm một bé ngoan há miệng ra, đầu lưỡi linh hoạt lập tức trượt tiến vào khe môi, ở trong khoang miệng nhiều lần càn quấy.   

Tống Ninh không chống đỡ được triền miên như vậy, hô hấp từ từ mất khống chế, nơi cổ họng không tự chủ tràn ra một tiếng dụ người rên nhẹ.   

Lúc này Lương Nhung động tác đột nhiên ngừng lại.    

Mặt Tống Ninh liền trở nên cái đỏ chót, cậu cảm thấy có một thứ gì đó chạm vào cậu, rất cứng.

1 nhận xét: