45.
"A Ninh, em..."
Lương Nhung mặt cũng đỏ lên, không biết làm sao mà nhìn Tống Ninh.
Tống Ninh giờ khắc này bị cảm xúc mãnh liệt, làm choáng váng đầu óc, nơi nào đó trên cơ thể trước nay không có phản ứng thì bây giờ bắt đầu rục rịch.
Nhưng cậu không thể cho Lương Nhung biết được cậu là zai tân, không thể làm gì khác, đành phải bày ra dáng vẻ của người từng trải nói với Lương Nhung: "Không sao, đây là phản ứng sinh lý bình thường thôi."
Lương Nhung tiểu tâm dực dực hỏi: "Vậy em có thể hay không..."
Tống Ninh hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt trịnh trọng gật gật đầu, ôm lấy cổ Lương Nhung chủ động hôn lên.
Lại bị Lương Nhung đẩy ra.
"Không được! Em vẫn không chưa thành niên." Lương Nhung thống khổ nói.
Nói xong vọt vào nhà vệ sinh, bỏ lại Tống Ninh cùng với một dương vật đang bừng bừng dục vọng.
46.
Tống Ninh một buổi trưa đều không nói chuyện với Lương Nhung. Lương Nhung đi theo phía sau mông cậu nhận sai: "Xin lỗi A Ninh, vừa nãy là em không khống chế được. Sau này em sẽ không làm như thế nữa."
Tống Ninh tức muốn chớt.
Buổi tối, Tống Ninh đang tắm thì bỗng nhiên nhớ lại buổi trưa, dương vật một lần nữa cương lên, đành phải dùng tay để giải quyết. Lúc khoái cảm đang lên đỉnh, trong đầu của cậu hiện ra khuôn mặt của Lương Nhung.
Tống Ninh lau khô thân thể đi ra nằm ở trên giường, không khống chế mà bắt đầu nhớ Lương Nhung, nghĩ đến khuôn mặt chân thành đầy ngây ngô của hắn, nghĩ những trò làm nũng của hắn, còn có ánh mắt ôn nhu khi hắn hôn môi mình.
Cái người này cả ngày lắc lư trước mặt cậu, bây giờ đến giấc ngủ của cậu cũng không buông tha.
47.
Tống Ninh trằn trọc hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho mẹ Tống.
Mẹ Tống khi nhận được cuộc điện thoại, không rõ vấn đề gì mà khuya rồi con trai còn gọi, bắt máy câu đầu tiên liền nói: "Làm sao rồi, có phải lại cãi nhau với tiểu Lương?"
Tống Ninh lắc lắc đầu, làm xong mới nhớ ra, đang gọi điện mà làm sao mẹ thấy được.... Liền nói thêm một câu nói: "Không có, hai đứa con rất tốt rất tốt."
Tống mụ nở nụ cười: "Vậy thì được vậy thì được."
Tống Ninh không nói gì, cách một lúc mới hỏi: "Mẹ, nếu như hai người ở bên nhau mà biết trước không có kết quả thì sao bây giờ?"
Mẹ Tống hỏi: "Con yêu cậu ấy lắm sao?
Tống Ninh nói: "Con yêu anh ấy nhiều hơn con nghĩ."
48.
Nếu như tình yêu là một giấc mộng, Tống Ninh hi vọng sẽ là một tình yêu đẹp, dù cho ngắn ngủi, cũng không tiếc nuối.
Cậu vẫn luôn nhớ kỹ lời mẹ nói trong điện thoại đêm hôm ấy: "Đã yêu thì đừng lo được lo mất."
Tống Ninh sau khi nghe xong trong lòng sáng hơn rất nhiều.
Nếu kết cục đã định, thì lo lắng làm gì. Quan trọng là từ giờ đến khi kết thúc, hai người họ sẽ hạnh phúc như thế nào?
Chỉ cần Lương Nhung vẫn còn, thì nhất định Lương Nhung mười sáu tuổi vẫn còn.
49.
Khoảng thời gian sau đó, Tống Ninh cùng Lương Nhung đi rất nhiều nơi, cũng nói rất nhiều chuyện hơn.
Đó là giấc mộng đầy màu sắc nhất của cậu kéo dài trong hai năm, cho dù sau khi tỉnh mộng hay là đến lúc về già cậu sẽ luôn mãi mãi ghi nhớ những cảm xúc này.
Cậu sẽ vĩnh viễn nhớ, trong mộng Lương Nhung nâng bó hoa túc cầu lên tặng cậu, những ánh nắng mặt trời bao xung quanh khu vườn, có một chàng trai Lương Nhung mười sáu tuổi, quỳ xuống tặng cậu một đóa hoa.
Lương Nhung nói: "A Ninh anh xem, bó hoa túc cầu này có bao nhiêu cánh hoa, em sẽ yêu thương anh bấy nhiêu năm."
"Anh đếm không hết thì chứng tỏ rằng em vĩnh viễn yêu anh."
"A Ninh, anh vẫn luôn yêu em, được không?"
Trong mộng Tống Ninh khóc lóc, nở một nụ cười, nhìn về thiếu niên mười sáu tuổi ấy, nói:
"Được.”
-Kết thúc hồi ức-
[…] Bài trước [ĐOAĐ] Chương 14Bài sau [ĐOAĐ] Chương 16 […]
Trả lờiXóa