35.
Lúc ra khỏi nhà, Tống Ninh vội quá, quên mất mang chìa khóa nhà Lương Nhung, đến cửa ấn nửa ngày chuông cửa mà không có ai ra mở.
Chăm sóc Lương Nhung lâu như vậy, Tống Ninh xưa nay chưa thấy hắn đi ra ngoài một mình bao giờ, không khỏi có chút lo lắng.
Cậu chạy ra phòng bảo vệ hỏi. Bảo an bây giờ đã quen Tống Ninh, nên bỏ qua quy tắc trong nghề, nói cho cậu biết rằng ảnh đế vừa đi ra ngoài khoảng 10 phút.
Tống Ninh nhíu nhíu mày: "Đi hướng nào vậy chú?"
Bảo an nói: "Hình như là đi hướng tàu điện ngầm."
Tống Ninh trong lòng kêu lên "Chết rồi", nhanh chân chạy về hướng tàu điện ngầm.
36.
Gần đến nơi, Tống Ninh liền thấy đám đông bao quanh một người.
Mọi người hưng phấn giơ điện thoại di động, một bên chụp ảnh một bên la hét ầm ĩ la lên gọi: "Mẹ ơi con gặp được Lương Nhung rồi!"
"Đây là Lương Nhung sao! Là ảnh đế sao? Trời ạ bảo dưỡng kiểu gì mà không nhìn ra hắn đã sắp ba mươi rồi vậy."
"Có phải sau khi lui về sau, hắn không có tiền, cho nên nghèo đến mức phải chen chúc tàu điện ngầm hả?"
Tống Ninh thân cao, nhìn lướt qua những cái đầu đang la hét, liếc mắt liền thấy người đứng chính giữa là Lương Nhung.
Hắn đang mặc một chiếc áo hoodie màu vàng, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai, đối mặt với một đám đông đang chỉ trỏ về mình, ánh mắt bất lực nhìn xung quanh.
Hắn xoay người lại, liền nhìn thấy Tống Ninh, vừa vặn ánh mắt hai người đều chạm nhau.
Tống Ninh không tự chủ giương cao khóe miệng lên, cho Lương Nhung một nụ cười xán lạn. Sau đó không để ý người chung quanh đang nhìn, xuyên qua đám người mà kéo tay hắn đi.
37.
Hai người nắm tay nhanh chóng chạy ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Lương Nhung vừa chạy vừa hỏi: "Bọn họ sao lại muốn chụp hình tôi?"
Tống Ninh nói: "Bởi vì cậu lớn lên đẹp trai."
Lương Nhung cảm thấy rất có đạo lý: "Ừ tôi cũng nghĩ như vậy."
Đoạn đường đi về nhà, cả hai đều không buông tay nhau ra, mãi đến khi về tới nhà, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
Tống Ninh hỏi hắn: "Làm sao chạy đến tàu điện ngầm?"
Lương Nhung khẩn trương mà nuốt nước miếng một cái nói: "Muốn đi tìm anh."
Tống Ninh sửng sốt, trái tim liền rầm rầm nhảy lên, tộc đố đập này còn hơn lúc cậu chạy hồi nãy nữa.
Lương Nhung oan oan ức ức hỏi: "A Ninh, những ngày qua anh giận tôi sau?"
Tống Ninh lắc đầu một cái nói: "Không giận."
Lương Nhung như được tiếp thêm năng lượng, mừng rỡ hỏi: "Vậy hôm nay có phải anh đến đây để đồng ý với tôi phải không?"
"Hôm nay sợ rằng không được."
Lương Nhung mặt liền xụ xuống.
"Thế nhưng ngày mai có thể."
38.
Lương Nhung cả khuôn mặt bừng sáng lên, không nói lời nào liền đem Tống Ninh kéo đến trước người, dùng sức mà hôn xuống.
Cái kia hôn cường thế lỗ mãng, Tống Ninh cả đời cũng sẽ không quên.
Vừa mang theo khí tức thành thục của nam nhân ôn nhu, cũng vừa mang theo một chút kích động của thiếu niên, khiến người khác trong nháy mắt trầm mê.
Tống Ninh theo bản năng mà đưa cánh tay ra, vững vàng ôm lấy cổ Lương Nhung, cùng hắn hô hấp dây dưa.
Cậu chưa bao giờ biết hôn môi lại khiến người động lòng, đến mỗi cái ngón chân đều hưng phấn cuộn tròn co rút lại, cậu nhắm mắt lại, một khắc kia, cậu không hề quan tâm đến tương lai.
Chỉ có hiện tại.
[…] Chương 14 […]
Trả lờiXóa