Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 13

30.

Tống Ninh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, bút trong tay rớt xuống chân bàn, lanh lảnh vang lên.

Trong trạng thái thôi miên, Lương Nhung bị âm thanh thức tỉnh, mở mắt ra mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Ninh trái tim đập ầm ầm, thiếu điều muốn bay ra, trên mặt dâng lên một ngọn lửa, vội vàng cúi người nhặt bút, nói: "Cậu vừa nãy nói mê sảng."

Lúc nói chuyện không hề nhìn thẳng vào mắt Lương Nhung.

Lương Nhung lẳng lặng mà nhìn vào cái lưng đang cúi người loay hoay nhặt bút nửa ngày. Bút rõ ràng đang ở trước mặt mà lại làm bộ không thấy, khóe miệng hơi xụ xuống.

"Tôi không nói mê sảng, tôi nói đều là thật tâm."

Bóng lưng Tống Ninh cứng lại, nửa ngày mới từ trên sàn nhà đứng lên, làm bộ mặt nghiêm túc nhìn Lương Nhung, nói: "Tôi có thể làm bộ không nghe thấy."

31.

Tống Ninh không tiếp tục ở lại, trốn về nhà.

Đã một tuần rồi không gặp Lương Nhung, cũng không đi đến phòng khám.

Cậu nằm nhoài trên ghế salong nhà mình, đem đầu chôn xuống gối ôm, không hề quan tâm chiếc điện thoại đang liên tục rung lên.

Cậu biết đó là tin nhắn của Lương Nhung, tên kia đã phát điên mấy ngày này.

"A Ninh xin lỗi, tôi sai rồi.”

"Mà tôi thật sự rất thích anh."

"Có thể để ý tới tôi một chút được không..?"

"A Ninh..."

"Tôi nhớ anh."

Đều là những điều như vậy.

Trong đó còn có vài tấm hình hắn tự chụp, tương đối hỗn loạn. Tống Ninh liếc mắt nhìn liền mềm lòng, nhưng cũng chỉ mềm lòng vậy thôi, chứ không đụng vào điện thoại.

32.

Kỳ thực Tống Ninh rất hiểu rõ cảm xúc của bản thân. Khoảng thời gian này, mức độ quan tâm của cậu dành cho Lương Nhung cũng không còn bình thường nữa. Từ lâu đã vượt ra khỏi hai chữ trách nhiệm của mối quan hệ “bác sĩ – bệnh nhân” rồi.

Dù sao có bác sĩ tâm lý nào mà đem bệnh nhân về nhà cho gặp cha mẹ đâu?

Chỉ là xưa nay cậu đều không nghĩ qua, không biết điều này có ý nghĩa gì.

Tống Ninh dù sao cũng chưa thực sự yêu đương. Năm cấp ba ấy, chỉ là một đoạn thời gian thầm mến vô nghĩ mà thôi, lên đại học thì cũng có qua lại với một học trưởng.

Vào lúc ấy hai người đều là học bá nổi danh trong học viện, khi đó cùng nhau thảoluận về luận văn, học hành các thứ thì thấy hợp nhau, nên chậm rãi phát triển thành tình yêu.

Chuyện tình yêu của hai người kéo dài hai năm, cuối cùng cậu đã theo thầy ra nước ngoài để học tiếp, nên dần xa cách nhau.

Tống Ninh vốn cho rằng tình yêu của người trưởng thành là như vậy, nhẹ nhàng, mà tràn ngập lý trí.

Mãi đến khi cậu gặp Lương Nhung, cậu mới biết, thì ra còn có một loại cảm giác, khiến cho tim đập rất nhanh.

33.

Cuối tuần mẹ Tống gọi điện thoại, Tống Ninh tâm trí không yên, đành nghe máy.

"Cuối tuần này không về nhà sao?" Mẹ Tống hỏi.

"Không đi được, không phải tuần trước về trở về sao."

"Ai nha mẹ đang nhắc khéo là con nên mang đối tượng về nhà nhiều chút."

Tống Ninh giật mình: "Con làm gì có đối tượng?"

"Không phải sao?" Mẹ Tống nghi hoặc nói: "Nhưng mà mẹ thấy tiểu Lương rất có ý với con đó."

Tống Ninh hoảng loạn vội vàng ngắt lời bà: "Đừng nói bừa, bọn con không thích hợp. Hơn nữa con chỉ phụ trách chữa bệnh cho hắn thôi, chờ một thời gian sau, hắn khỏi bệnh, con với hắn sẽ không còn quan hệ nữa..."

Thời điểm nói ra câu cuối cùng, trái tim Tống Ninh không tự chủ được co thắt lại, cậu đang đau lòng sao..

Bên kia đầu dây trầm mặc một lúc, mẹ Tống liền khuyên một cách sâu xa: "Chưa thử làm sao mà biết người ta hợp hay không. Huống hồ người ta là một ảnh đế, con với người ta cùng nhau sánh vai thì người thiệt vẫn là cậu ấy, con sợ cái gì?"

Nhưng ảnh đế là Lương Nhung năm 30 tuổi...     

34.

Mẹ Tống là một giáo viên dạy văn đã về hưu, bỏ ra hơn nửa giờ chỉ dạy con trai biết hai chữ "Duyên phận" có tầm quan trọng, Tống Ninh thật vất vả mới tìm được cái cớ để cúp điện thoại.

Song mà không thể phủ nhận, Tống Ninh quả thật đã bị mẹ cậu thuyết phục.

Cậu ngồi yên một phút chốc, đột nhiên từ trên ghế salong nhảy ra, nắm lên chìa khóa xe vội vã đi xuống lầu.

Tống Ninh tự biết mình là một người khiếm khuyết về mặt cảm xúc giữa người với người, vừa mới hơn hai mươi đã không còn chút mặt mà đối với tình cảm yêu đương.

Cậu đã từng tính toán, sau này nhờ bạn bè giới thiệu cho một người, không yêu đương cũng được không sao, chỉ cần hợp nhau, bình dị mà sống hết một đời.

Cũng có thể là một mình cô độc về già, sau đó về hưu liền tìm một viện dưỡng lão vào đó dưỡng già.

Thế nhưng dự định của cậu đã bị thay đổi, người làm dự định của cậu thay đổi lại là Lương Nhung.

Tuy rằng cậu biết, chuyện tình này sẽ không có kết quả gì tốt đẹp cả, nhưng cậu vẫn muốn cho bản thân mình một cơ hội.

Tương lai có thể ngồi xàm xí với mấy ông trong viện dưỡng lão rằng: "Thời tôi còn trẻ, đã một lần yêu đường với ảnh đế đấy haha."

1 nhận xét: