Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[ĐOAĐ] Chương 12

25.

Tống Ninh không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào. Ngày thứ hai tỉnh lại Lương Nhung vẫn nằm ở bên cạnh mình, nhắm hai mắt ngủ rất say.

Chăn mỏng trên người hắn bị đẩy ra đến phần hông, lộ ra một mảng ngực cường tráng, mà bộ phận được che chắn lại nhô cao, như núi nhỏ đứng vững vàng ở nơi đó.

Tống Ninh mặt bị thiêu đến đỏ bừng. Cậu đương nhiên biết đó là thứ gì, chỉ là cậu chưa từng thấy nơi đó lớn như vậy.

Cậu không dám nhìn lần thứ hai, nhanh chóng xuống giường, chạy tới nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt.

Khi đi ra ngoài thì Lương Nhung đã dậy rồi, đang đứng bên ngoài nói chuyện cùng với ba Tống.

Ba Tống hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Lương Nhung vui vẻ nói: "Cực kỳ tốt."

Ba Tống cười đến híp cả mắt, nếp nhăn khóe mắt đều hiện lên: "Vậy thì ở lại vài ngày, đứa nhỏ A Ninh này, tốt nghiệp đại học xong liền không mấy khi trở về. Lần này về, còn mang theo bạn, chú cùng mẹ nó đều rất vui."

Lương Nhung cũng cùng ngây ngô mà cười, thiếu chút nữa là đồng ý, Tống Ninh vội vã lao ra ngăn lại: "Ba, ngày mai thứ hai, con còn phải đi làm, có bệnh nhân chờ con."

Lương Nhung có chút không hiểu, xen mồm hỏi: "Không phải chỉ có mỗi tôi là bệnh nhân thôi sao?"

Tống Ninh: "Cậu ngậm miệng lại!"

26.

Tống Ninh ăn cơm trưa xong liền xách Lương Nhung đi. Trước khi đi Lương Nhung tựa hồ có hơi không muốn, đứng ở cửa gọi vào trong: "Cô chú à, hai người nghỉ ngơi thật tốt nha. Lần sau con lại tới."

Mặt mẹ Tống nghe xong liền tươi như hoa. Idol tôi nói sẽ đến thăm tôi lần nữa kìa, chu choaaaaaa.     

Trên đường về nhà, Lương Nhung hỏi Tống Ninh: "Cậu với cha mẹ có quan hệ không tốt à?"

Tống Ninh nói: "Không có."

"Vậy làm sao không về thăm nhà nhiều một chút, nhà cậu gần như vậy." Lương Nhung suy nghĩ một chút hỏi, "Có phải do chuyện cậu thích nam nhân năm đó làm cho cả ba người đều mang tâm lý nặng nề khi ở cạnh nhau không?"

Tống Ninh sửng sốt, cậu không nghĩ là hôm nay tên nhóc này lại nhảy cảm đến như vậy.

"Đều đã qua rồi, họ cũng hiểu ra rồi."

Lương Nhung gật gật đầu, nhỏ giọng nói câu: "Vậy thì tốt."

Sau đó dọc đường đi Lương Nhung đều không nói nữa. Tống Ninh lặng lẽ nhìn hắn vài lần, chỉ thấy tai hắn bên trong nhét tai nghe, xuất thần mà nhìn ra ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

27.

Sau khi về nhà, liên tục mấy ngày, trạng thái tinh thần Lương Nhung tựa hồ không quá tốt. Tống Ninh nhiều lần nhìn thấy hắn ôm gối ngồi trên ghế sofa mà ngẩn người.

Từ góc độ bác sĩ tâm lý mà nói, Tống Ninh cảm thấy được đây là một hiện tượng tốt, đây là nhân cách bắt đầu sản sinh ra dấu hiệu nghi ngờ bản thân, có thể nói khoảng thời gian trị liệu này đã có kết quả.

Mà từ góc độ bạn bè mà nói, Tống Ninh lại có chút không đành lòng.

Cậu đi tới ngồi xuống sát bên Lương Nhung, ôn nhu hỏi: "Có tâm sự gì sao?"

Lương Nhung liếc mắt nhìn cậu, trề môi một cái, rồi phồng má, lắc lắc đầu.

Tống Ninh giải thích cho hắn: "Có chuyện gì không nên giấu ở trong lòng, nói ra có lẽ sẽ thoải mái hơn."

Lương Nhung nói: "Vấn đề của tuổi dậy thì, nói anh cũng không hiểu."     

Tống Ninh: "..."

28.

Mẹ nó 30 tuổi đến nơi rồi còn dậy thì dậy thiết, lão Lương à ngài mau ra đây nói cho tôi vấn đề tuổi dậy thì của ngài đi, Tống Ninh ở trong lòng gào thét.

Cậu muốn cho Lương Nhung phối hợp vài vấn đề trị liệu sau này, cậu vẫn nên làm cho Lương Nhung hoài nghi về bản thân mình, rồi từ từ cảm nhận được có một nhân cách khác đang tồn tại trong bản thế.

Tống Ninh muốn thôi miên Lương Nhung, đây là cách cậu rất am hiểu, có thể làm cho người bệnh nói hết suy nghĩ trong đầu.

Mà Lương Nhung hiển nhiên không muốn, hắn hỏi: "Sao phải thôi miên?"

Tống Ninh mỉm cười nói: "Bởi vì tôi muốn hiểu rõ cậu hơn."

Lương Nhung hơi run run, không biết nghĩ tới điều gì, đỏ mặt đáp ứng.

29.

Tiềm thức Lương Nhung đối với Tống Ninh không có bất kỳ phòng bị nào, rất nhanh tiến vào trạng thái thôi miên

Tống Ninh trong tay cầm bút một bên hỏi một bên ghi chép: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lương Nhung nhắm mắt lại ngoan ngoãn trả lời: "16."

"Có nghĩ tới tương lai sau này làm gì không?"

"Không có."

Tống Ninh dẫn dắt hắn: "Tôi phát hiện cậu coi phim rất nhiều, có phải có ý định đi theo con đường diễn viên không?"

Lương Nhung không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nói là: "Có thể cân nhắc."

Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu Tống Ninh. Cậu trước đây có đọc một bài phỏng vấn của Lương Nhung. Hắn nói từ bé hắn đã xác định sau này mình sẽ làm diễn viên, vì thế hắn bỏ ra rất nhiều nỗ lực. Bây giờ nhìn lại có khả năng mấy lời này chỉ là nói cho khán giả nghe thôi chứ không thực tâm lắm.

Tống Ninh thay đổi suy nghĩ, liền hỏi tiếp: "Trước giờ cậu có thích gì không?"

Lương Nhung không chút nghĩ ngợi nói: "Bóng rổ, kịch, âm nhạc, còn có..."

Hắn nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.

Tống Ninh tò mò hỏi: "Còn có cái gì?"

"Còn có anh."

1 nhận xét: