6.
Ngày thứ hai Tống Ninh dựa theo địa chỉ Lương Nhung viết mà đến cửa.
Đây là một nơi khu biệt thự xa hoa khá xa trung tâm thành phố, Tống Ninh tiến đến cửa của tiểu khu thì bị bảo an nơi này gọi lại hỏi một lúc lâu.
Tống Ninh kiên nhẫn giải thích một lần lại một lần: "Tôi là bác sĩ tâm lý của Lương tiên sinh."
Bảo an đại khái biết Lương Nhung, nhưng sống chết không chịu tin rằng Lương Nhung tâm lý có vấn đề cần phải mời bác sĩ, chỉ vào cậu hỏi: "Thôi, cậu có phải fan cuồng bám đuôi thần tượng phải không!"
"Tôi không phải..."
Phản kháng không có hiệu lực, bảo an gọi điện thoại vào nhà Lương Nhung, kêu hắn xác nhận một chút.
Sau một lát Lương Nhung liền xuất hiện trên người mặc một chiếc áo bóng rổ ba lỗ, mặt lạnh nhạt, nhìn thấy Tống Ninh nhíu nhíu mày: "Anh là ai?"
Tống Ninh lòng nói xong đời, hôm nay là trời không cho tôi vào nhà hắn rồi QAQ!!!!!!
Mắt thấy bảo an chuẩn bị muốn đuổi người, Tống Ninh đột nhiên nhanh trí: "Tôi do mẹ ngài kêu qua đây, buổi trưa ngày hôm qua chúng ta mới vừa gặp."
Lương Nhung nghe xong, nhớ lại vài giây, nhìn bảo an nói: "Cho vào đi, có thể là người do mẹ tôi mời đến dọn vệ sinh."
Tống Ninh: "..."
7.
Tống Ninh đi phía sau Lương Nhung bước chân vào nhà hắn.
Nhà Lương Nhung là một biệt thự khá khang trang, cậu có thể nhìn ra được một vài nơi trong nhà là do nhà thiết kể nổi tiếng làm.
Tống Ninh âm thầm than thở một phen, cùng hắn giải thích nói: "Lương tiên sinh, tôi không phải là người giúp việc, tôi là bác sĩ."
Đối phương không biết nghe lọt tai không, đi thẳng tới tủ lạnh một bên cầm chai nước, một hơi uống gần cạn bình rồi vứt vào thùng rác nói: "Tôi biết rồi, mau đem đống chén bát trong nhà rửa hết đi."
Tống Ninh: "..."
Cậu nhìn Lương Nhung một chút, rồi quay sang nhìn chằm chằm vào hòm thuốc cậu mang theo, rất muốn đè tên này ra nhét thuốc ngủ vào.
19.
Lương Nhung sau khi thưởng thức tài nấu ăn của Tống Ninh, nên thường kêu cậu ở lại ăn tối xong mới thả về.
Dì giúp việc nhà hắn làm cơm rất ngon, nên Tống Ninh vui vẻ đồng ý.
Có lần đang ăn cơm, Lương Nhung một bên đang gắp cà rốt ra, một bên tò mò hỏi Tống Ninh: "Anh khi đó sao lại chọn làm bác sĩ?"
Tống Ninh nói: "Nhà tôi ép tôi học y."
"Vì cống hiến xã hội sao?"
"Không phải, mà là tự chữa cho chính mình."
Lương Nhung động tác ngừng lại: "Cậu có bệnh?"
Tống Ninh không nhanh không chậm lấy cà rốt ở chén Lương Nhung bỏ vào chén mình, nói: "Không có, tôi là gay."
20.
Thời cấp ba Tống Ninh đã từng yêu thầm một anh khóa trên.
Người nam sinh rất thích thể thao, yêu nhất là bóng rổ, Tống Ninh thường lén lút đi ra sân bóng để nhìn hắn.
Gần đến tốt nghiệp Tống Ninh lấy dũng khí chuẩn bị một lá thư tình, muốn chờ khi thi đại học xong liền thổ lộ với hắn. Kết quả bị mẹ cậu phát hiện, lúc bà đang quét dọn phòng.
Cả cha mẹ cậu đều nghĩ tâm lý của cậu có vấn đề, liền ép Tống Ninh chọn ngành tâm lý học.
"Tôi cũng chả biết gì học gì, nên liền đáp ứng."
Lương Nhung giật mình mở to mắt: "Vậy trị hết rồi sao?"
Tống Ninh lắc đầu một cái, kiên trì giải thích: "Gay không phải bệnh, nó chỉ là xu hướng tính dục thôi."
Lương Nhung không lên tiếng, cúi đầu yên lặng bới cơm, tự nhiên lại nói ra một câu: "Tôi cũng thích thể thao, nhất là bóng rổ."
21.
Lâu lắm rồi Tống Ninh mới được nghỉ hai ngày cuối cùng, liền nói với Lương Nhung một tiếng, muốn ra ngoài một chuyến.
Lương Nhung cảnh giác ngẩng đầu lên, hỏi: "Đi đâu?"
"Mẹ tôi tuần trước phải tiểu phẩu, tôi phải về nhà nhìn một chút."
"Ồ." Lương Nhung âm thanh rầu rĩ, "Thay tôi chào mẹ anh một chuyến."
Tống Ninh nói cảm ơn, cũng dặn dò: "Cậu ở nhà phải uống thuốc đúng giờ, ban ngày đi ra ngoài cũng đừng đi quá xa, buổi tối trước khi ngủ kiểm tra gas đã khóa hay chưa còn nữa..."
"Biết rồi." Lương Nhung không nhịn được ngắt lời cậu "Tôi trước đây một mình cũng sống rất tốt."
Tống Ninh sửng sốt một chút, do dự hỏi: "Cậu muốn đi với tôi sao?"
22.
Tống Ninh mang theo Lương Nhung lái xe về nhà.
Cậu cũng không biết mình nghĩ cái gì trong đầu, ngày hôm qua vừa nhìn thấy ánh mắt Lương Nhung có chút gì đó buồn buồn với cô đơn, lại thoáng chốc khó chịu, cũng có một chút đau lòng không giải thích được.
Tống Ninh liếc nhìn Lương Nhung đang ngồi ở ghế phó lái đang xem trận bóng rổ đang phát trực tiếp, lắc đầu bất đắc dĩ, người này là một đứa con nít già đời nhưng cũng không thể không bớt lo được.
Thế nhưng đứa con nít già đời này lại được cha mẹ Tống Ninh rất hoan nghênh.
Hai người vừa bước vào cửa, mẹ Tống Ninh đang nằm nghỉ ngơi, nhìn thấy thân thể cao lớn của ảnh đế xuất hiện ở nhà mình, vui vẻ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, xông tới chỗ hắn.
Tống Ninh lúc này mới nhớ ra, mẹ cậu là một fan cuồng cuồng cuồng...của phim Lương Nhung đóng.
Cậu vội vã kéo mẹ vào phòng, dặn dò: "Chút xíu nữa mẹ giả bộ là không quen hắn giúp con."
Mẹ Tống không hiểu: "Tại sao? Mẹ còn muốn được ký tên cơ."
Tống Ninh nói tóm tắt: "Đầu óc ảnh đế hỏng rồi."
23.
Buổi tối, cha mẹ Tống liền hầm con gà đãi khách, giúp Lương Nhung xới cơm.
Lương Nhung tiếp nhận bát mỉm cười nói cám ơn, biểu hiện rất lễ phép, Tống Ninh thiếu điều nghĩ rằng có phải lão Lương trở lại hay không
Mẹ tống bị nụ cười của Lương Nhung làm mụ mị, trên bàn cơm nhiều lần cường điệu: "Hôm nay đã đến đây rồi, không thì ở lại một đêm đi. Bây giờ trễ rồi, về không an toàn."
Lương Nhung hỏi: "Có quấy rầy cô chú nghỉ ngơi không ạ?"
"Không có không có, có các con ở lại đây cô càng vui hơn, nghỉ ngơi cũng tốt hơn."
Tuy miệng thì nói hai đứa nhưng thật chất trong lòng chỉ có một. Tống Ninh âm thầm ghét bỏ tính mê trai cả mẹ mình. Sau đó bị mẹ Tống đuổi đi dọn phòng cho khách.
Tống Ninh vốn còn muốn ăn đùi gà, mà giờ đến đùi gà cũng không có mà gặm.
Phòng khách nhà họ mấy năm nay đều không có người ở, đồ vật bên trong cũng cũ kĩ quá rồi, cho nên dọn dẹp có chút khó khăn. Tống Ninh đứng giữa phòng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lương Nhung một bên gặm đùi gà, một bên nhìn Tống Ninh, nói: "Nếu không tốt nay tôi ngủ ở phòng anh đi."
"Cũng được, vậy tôi ngủ ở ghế sô pha."
Lương Nhung ngừng nhai đùi gà, nói: "Anh có thể cùng tôi chen chúc, tôi sẽ không để ý."
24.
Giường trong phòng ngủ Tống Ninh rộng hai mét, nhưng mà với thân thể của hai người đàn ông trưởng thành thì có chút chen chúc thật. Cậu có thể cảm giác được Lương Nhung đang đến gần mình, nếu mà tới gần thêm nữa thì hai người sẽ chạm nhau.
Tống Ninh sốt sắng mà nuốt nước miếng, trong bóng đêm hơi di chuyển về phía mép giường.
Tuy rằng tâm trí của người bên cạnh mới 16 tuổi, nhưng thân thể vẫn là của một ảnh đế. Cậu đã là một thanh niên độc thân rất lâu rồi, rất khó để không nghĩ nhiều.
Tống Ninh nội tâm thập phần xoắn xuýt, đang nghĩ ngợi chờ Lương Nhung ngủ liền lén lút chạy ra ghế sô pha bên ngoài ngủ, bên tai bỗng vang vọng âm thanh của Lương Nhung.
"Từ khi trưởng thành tới giờ, tôi chưa ngủ cùng giường với ai cả." Hắn nói.
Thanh âm kia ôn nhu, trầm thấp, ở trong bóng tối trở nên xôn xao. Nhịp tim Tống Ninh không có lý do mà đập nhanh, nhỏ giọng đáp lại nói: "Tôi cũng vậy."
Lương Nhung dừng một chút: "Người trong nhà cũng không có hầm canh gà cho tôi ăn."
"..."
"Cám ơn anh A Ninh."
[…] Bài trước [ĐOAĐ] Chương 9Bài sau [ĐOAĐ] Chương 11 […]
Trả lờiXóa