Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[NNĐVN] Chương 5

Tống Nam Minh tiếp tục “sinh hoạt” cùng Huy Chi. Điều duy nhất làm anh không quen là vào lúc ngủ Huy Chi không biến lại nguyên hình. Theo hắn thì: “Ta đã có thể khôi phục hình người, tại sao phải biến về nguyên hình?” Tống Nam Minh cắn góc chăn oán hận: ông đây “cuồng lông”! Cuồng lông biết không biết không! Một người đàn ông to đùng như anh làm thế nào có thể so sánh với động vật nhỏ lông xù được!

Kết quả của việc oán hận là mỗi tối đều bị Huy Chi ôm ngủ, hắn nói hoa mỹ: “Ngươi ngủ không yên, ta ôm ngươi ngủ có thể sửa đúng tư thế của ngươi. Huống hồ nguyên hình của ta là sói tuyết, hình người ôm ngươi và hình sói ôm ngươi cũng đâu có gì khác nhau.”

Trong phòng Tống Nam Minh đột nhiên có thêm một cái chăn đơn đầy dấu răng. Huy Chi làm như không thấy, tiếp tục ôm anh ngủ.

Hôm nay Tống Nam Minh đi trên đường mơ hồ cảm thấy phía sau có người đi theo anh, quay người lại thì không thấy ai, chỉ có mình anh trên đường. Anh sởn gai ốc. Đã có Huy Chi làm tiền lệ, cái thứ kia. . . . . . chắc là cũng tồn tại?

Chỉ còn vài bước nữa là đến nhà, anh chuẩn bị tư thế chạy một trăm mét, liều mạng chạy về. Đến tận khi mở cửa nhìn thấy ánh đèn tràn ngập phòng khách anh mới thả lỏng cơ thể, thở dồn dập: “Mẹ ơi, làm mình sợ muốn chết. . . . . .”

Huy Chi miệng đầy mùi sữa đến gần: “Sao vậy?”

“Ôi, anh không biết đâu, vừa mới có thứ gì bẩn thỉu đi phía sau tôi, làm tôi sợ muốn chết. May mắn tôi chạy nhanh hắn theo không kịp, bằng không thật sự. . . . . .” Tống Nam Minh cầm cổ tay Huy Chi nói một tràng, ánh mắt vẫn mang theo chút sợ hãi.

Huy Chi hôn anh một cái, chỉ chỉ sau lưng anh, nói: “Hắn ở phía sau ngươi.”

“AAA ——!” Tống Nam Minh sợ tới mức không kịp suy nghĩ, ôm Huy Chi như gấu túi ôm cây bạch đàn, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Khụ, hoàng thượng, ngài không thể nói thần như vậy.” Âm thanh phía sau cất lên mang theo chút bất đắc dĩ, “Hoàng hậu, ặc, thần không phải thứ gì bẩn thỉu.”

Huy Chi ôm Tống Nam Minh ngồi trên sô pha, tùy tay chỉ một chỗ, “Ngồi đi. Sao ngươi lại tới đây, ta không phải đã nói trở về rồi hay sao?”

Tống Nam Minh hoàng hậu khiếp đảm quay đầu nhìn phía sau, lập tức thấy một con sói tuyết ngồi trên mặt đất. Chuyện bị dọa vừa rồi anh cũng không xoắn xuýt quá lâu, chứng “cuồng lông” lần thứ hai xuất hiện. Anh lét lút muốn sờ lông nó, lại phát hiện tay mình quá ngắn, với không tới TAT.

“Bởi vì hoàng thượng ngài đã đi rất lâu, việc trong tộc còn cần ngài giải quyết.” Con sói tuyết kia nói.

Tống Nam Minh quay qua … ngạc nhiên nhìn Huy Chi, dùng cái mặt đỏ hồng nhìn hắn rồi nói “Thì ra ngươi là Lang Vương? Lang Vương lại còn đi ở nhờ?” Huy Chi nhìn con sói tuyết … trừng mắt con vật không mời mà đến này.

Con sói tuyết kia dùng chân gãi gãi tai, nói: “Hoàng hậu. . . . . .”

Tống Nam Minh ngay lập tức xù lông: “Ngươi mới là hoàng hậu, cả nhà ngươi đều là hoàng hậu! Toàn bộ tiểu khu của ngươi đều là hoàng hậu! 凸 !” Con sói tuyết bị chửi chỉ có thể đáng thương cúi đầu, trong lòng nói thầm: làm sao tiểu khu thần đều là hoàng hậu được. Hoàng hậu chỉ có một thôi mà.

Huy Chi giữ Tống Nam Minh “phải đứng lên mới chửi được” , nói với anh: “Nam Minh, ta phải về tộc một chuyến, chờ xử lý tốt mấy việc vặt này ta sẽ trở lại. Chờ ta.”

Tống Nam Minh sửng sốt, chớp mắt mấy cái nhìn Huy Chi và con sói tuyết kia, nói: “Thật chứ? Vậy đi mau đi, tạm biệt không tiễn.” Huy Chi ủ rũ mà nhìn anh, không hài lòng một chút nào: “Tại sao ngươi giống như đang đuổi ta vậy?” Tống Nam Minh liếc mắt một cái, nói: “Lúc trước anh nói khi nào vết thương hồi phục thì đi, vết thương của anh hiện tại ít nhất tốt hơn bảy tám phần rồi sao còn không đi?!” Huy Chi buồn bực cắn miệng anh vài cái mới buông ra, nói: “Ta, ta chẳng qua là muốn ở cùng ngươi. . . . . .” Mặt Tống Nam Minh đỏ bừng, miệng lại nói: “Ai thèm.”

Hai người không nói gì nữa, con sói tuyết kia biết điều mà tránh đi. Tống Nam Minh thở dài, nói: “Tôi chỉ cho anh một tháng, hết một tháng anh không trở lại thì đừng bao giờ trở lại nữa.”

“Ừ! Khẳng định trở về, ta còn muốn cưới hỏi ngươi cho đàng hoàng để ngươi làm hoàng hậu của ta.” Mắt Huy Chi như đang phát sáng.

“Anh tốt nhất vẫn không nên trở lại! Hoàng hậu con mẹ anh! Anh mới là hoàng hậu!” Tống Nam Minh tức giận đuổi hắn ra ngoài.

HOÀN

7 nhận xét: