Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 20

Buổi tối hôm đó, Tiểu đáng thương mơ đã một giấc mơ. Trong giấc mơ này, cậu nhìn thấy bản thân đẩy cửa tiến vào căn phòng của một đứa bé. Trong phòng, bên cạnh cửa sổ là một tủ sách, đứa bé trai kia ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa, cúi đầu nghiêm túc viết chữ.

Tiểu đáng thương lặng lẽ đi vào, đứa bé kia ngẩng đầu cười với cậu, dường như trong đôi mắt bé con phảng phất như nhìn thấy cả những ngôi sao nhỏ lấp lánh.

“Hoàng Trạch?” Tiểu đáng thương không xác định hỏi, đứa nhỏ trước mắt này ngũ quan so với Người mù giống nhau như đúc.

Cậu bé kia không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn cậu. Rồi nó đột nhiên nhảy xuống ghế chạy ra khỏi cửa, Tiểu đáng thương liền đuổi sát theo sau, muốn biết cậu bé đi đâu, tuy rằng nó chạy không nhanh nhưng vô luận Tiểu đáng thương có tăng tốc cỡ nào cũng không đuổi kịp, rõ ràng là gần ngay trước mặt lại tựa như cách thật xa.

Cảnh sắc xung quanh nhanh chóng thay đổi, cậu bé trước mắt lại đột nhiên không nhìn thấy nữa. Tiểu đáng thương dừng lại, không biết bản thân phải chạy đi đâu, cảnh quang đột nhiên dừng biến hóa, khung cảnh dừng lại ở hành lang của một bệnh viện. Cậu thuận tay mở cửa ra, vẫn là bé trai ngồi cạnh cửa sổ, chỉ là trước mắt cậu bé không còn là bàn học, trên người mặc bộ đồng phục bệnh nhân lại càng thêm gầy yếu, trên đầu quấn băng gạc màu trắng chói mắt.

Tiểu đáng thương một lần nữa đến bên cạnh cậu bé, bé con vẫn cười với cậu như trước, chỉ là những ngôi sao lấp lánh trong đáy mắt kia đã biến mất mãi mãi, trên môi cậu bé vẫn là nụ cười ấy nhưng đôi mắt tối tăm dần chảy xuống hai hàng lệ, làm cho trái tim Tiểu đáng thương như bị bóp chặt đến vỡ nát.

Tiểu đáng thương ngồi xổm xuống, ôm cậu bé vào trong ngực, muốn mở lời an ủi nhưng lại không biết nên nói gì.

Người trong ngực đột nhiên bắt đầu lớn lên, Tiểu đáng thương vẫn ôm chặt bé con không buông tay. Cậu bé lớn rồi, liền trở thành dáng vẻ của Người mù, ôn nhu gọi tên cậu: “Tiểu Ngụ…”

Tiểu đáng thương giật mình tỉnh giấc, cậu cảm thấy có thể là do cậu gặp quỷ rồi đi. Hôm nay đã là ngày thứ năm trong kỳ phát tình, những ảnh hưởng cơ bản của kí hiệu tạm thời cũng biến mất.

Rửa mặt xong, cậu liền đẩy cửa ra, cửa chính trong phòng khách rộng mở, thế nhưng cũng không có ai ở đó. Trong phòng bếp, liên tục phát ra những âm thanh “Keng linh leng keng”, Tiểu đáng thương tưởng dì Khương đã trở lại, nhanh nhẹn đi đến phòng bếp, gọi: “Dì Khương, dì trở về… Trạch ca?”

Tiểu đáng thương kinh ngạc nhìn Người mù mặc tạp dề đi tới đi lui giữa phòng bếp, đi đến bên cạnh, hỏi hắn: “Trạch ca ngài vào phòng bếp làm gì?”

Người mù cảm giác thấy hơi lúng túng, chính mình dậy sớm nghịch gạo xong, nước chảy ra sàn còn chưa lau.

“Tôi muốn làm điểm tâm cho em.” Người mù bỏ nồi cơm điện đang cầm trong tay xuống, cọ cọ hai tay lên tạp dề: “Chỉ là buổi sáng tôi làm, hình như thất bại rồi.”

“Không có chuyện gì đâu, phần còn lại cứ để em làm cho!” Tiểu đáng thương giúp hắn cởi bỏ tạp dề, đeo vào trên người mình, đẩy đẩy người hắn ra khỏi bếp: “Trạch ca, ngài chờ một chút, rất nhanh liền có thể ăn.”

Tiểu đáng thương trở lại bếp làm điểm tâm, Người mù bị đẩy ra khỏi cửa cũng liền trở lại, đứng dựa vào khung cửa nghe những âm thanh phát ra từ Tiểu đáng thương. Tiểu đáng thương quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Người mù thì giật cả mình, cậu thấy hắn cúi thấp đầu muốn tới gần, bất quá vì bữa sáng của hai người nên cũng không có nói gì, vẫn là tiếp tục đi nấu cháo.

Trong chốc lát, Tiểu đáng thương đã đặt bữa sáng lên bàn, hai người đều chỉ yên lặng ăn phần của bản thân, một câu cũng không nói, có thể là bởi vì câu chuyện tối hôm qua mà bầu không khí giữa hai người sáng hôm nay không khỏi có chút lúng túng.

Tiểu đáng thương chuẩn bị đến cửa hàng hoa, nhìn Người mù một mình cô đơn ngồi trên ghế sofa rộng lớn, đột nhiên nhớ đến cậu bé trong giấc mơ kia. Nhịn không được chủ động tiến lên phía trước, hỏi: “Trạch ca, hôm nay ngài không muốn cùng em đi cửa hàng hoa sao? Dì Khương còn chưa về, buổi trưa nếu ngài đói bụng thì phải làm sao?”

Người mù gật đầu đứng lên, xuất phát từ tư tâm nên hắn cũng không nói cho Tiểu đáng thương biết có thể 9h là dì Khương đã đến đây rồi.

Dọc trên con đường đi đến cửa hàng, chú Lưu đều cảm thấy bầu không khí trong xe không đúng lắm, còn tưởng rằng hai người là đang cãi nhau, đợi đến lúc đi đón dì Khương cùng bà nói một chút.

Khi đến cửa hàng hoa, vẫn là người nào làm việc người đó, Tiểu đáng thương pha một tách trà hoa, thời điểm bưng ra đặt lên bàn không cẩn thận đụng trúng tayNgười mù đang đưa tới lấy, nhanh chóng thu tay lại, không cẩn thận làm rơi tách trà.

“Em… Em đi pha một phần khác cho ngài.” Tiểu đáng thương hoang mang, rút một tờ giấy đưa Người mù lau cánh tay đã dính đầy nước trà.

“Tiểu Ngụ?” Người mù kéo cậu lại “Em ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tiểu đáng thương có chút thấp thỏm, ngồi đối diện Người mù liền không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

“Nếu như lời nói ngày hôm qua của tôi khiến em không thể tập trung làm việc, vậy bây giờ tôi đi về có được không?” Người mù muốn đưa tay sờ sờ đầu cậu, lại sợ Tiểu đáng thương phản cảm nên lập tức bỏ xuống “Em làm việc chăm chỉ nhé, tôi về trước.”

Tiểu đáng thương nhìn Người mù chầm chậm đi tới cửa, đột nhiên cảm thấy nếu cậu không nói gì liền sẽ bỏ lỡ hắn.

“Trạch ca, ngài chờ một chút” Tiểu đáng thương bước về phía trước, cách Người mù khoảng năm mét “Chú Lưu đã đi rồi, muốn trở về cũng phải cần một quãng thời gian, ngài ngồi nghỉ một lát, em lại pha cho ngài một tách trà.” Nói xong cũng không đợi Người mù trả lời, liền quay người đi vào bên trong.

Người mù cảm thấy có thể là hắn có hi vọng, thế nhưng, có vẻ như hắn đã vây cậu lại quá chặt…

Tiểu đáng thương đem trà ngon mới pha đặt trên chiếc bàn trước mặt Người mù rồi xoay người rời đi, tuy rằng cậu đang vờ làm việc nghiêm túc, bận rộn nhưng thỉnh thoảng vẫn quay sang liếc mắt nhìn Người mù.

Không biết tại sao, lần này chú Lưu đi đến đặc biệt chậm, hơn nửa giờ rồi mà chú Lưu vẫn còn chưa tới. Người mù lẳng lặng ngồi uống trà, Tiểu đáng thương đã làm hết việc, dựa vào bàn nhìn gò má Người mù đến xuất thần.

Tiểu đáng thương thở dài, có chút hiểu ra một cái gì đó: “Trạch ca, những lời nói tối hôm qua của ngài còn tác dụng không?”

Người mù không ngờ Tiểu đáng thương lại thông suốt nhanh như vậy, sững sờ không lên tiếng.

Tiểu đáng thương tưởng rằng hắn không đồng ý, liền có chút nhụt chí, nói: “Thôi.”

 “Tiểu Ngụ!” Người mù đột nhiên phản ứng lại, thiếu chút nữa hắn đã bỏ qua một cơ hội thật tốt: “Tối hôm qua tôi đã nói là sẽ mãi đợi em.”

“Em… Trạch ca, em…” Tiểu đáng thương chậm rì rì đến bên cạnh Người mù:”Em thật giống…”

Người mù cũng không gấp, mỉm cười hỏi cậu: “Thật giống cái gì?”

Tiểu đáng thương đỏ mặt, lấy hết toàn bộ dũng khí nói với Người mù: “Giống như là yêu thích anh.”

Người mù đứng lên đưa tay về hướng Tiểu đáng thương, Tiểu đáng thương nhìn Người mù, bước một bước về phía trước, ôm lấy hắn. Hắn cũng liền mở hai tay ra ôm sát lưng cậu, gương mặt tiến gần đến tuyến thể của cậu, nhẹ nhàng lấy môi mình cọ cọ. Tiểu đáng thương run rẩy một cái, chân có chút vô lực nhưng không cũng có đẩy hắn ra.

“Cảm ơn em.” Người mù nhẹ giọng ghé vào tai cậu.

Tiểu đáng thương cúi đầu chôn mặt mình trong lồng ngực Người mù, nhỏ giọng: “Là em cảm ơn anh mới phải.”

2 nhận xét: