Chú Lưu nói với dì Khương hình như hôm nay hai người vừa cãi nhau, dì Khương tất nhiên liền không tin, muốn buổi trưa này đi theo ông đến cửa hàng hoa. Tới bên ngoài cửa hàng, nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh thì thấy Người mù cùng Tiểu đáng thương đang ngồi đối mặt nói cười vui vẻ, không nhịn được quay đầu sang lườm chú Lưu.
“Thiếu gia, Tiểu Ngụ, dì tới đưa cơm cho hai cậu!” Dì Khương tay không vào cửa, chú Lưu đi phía sau, tay xách theo hai phần cơm lớn.
“Dì Khương?” Tiểu khả ái nhìn thấy dì Khương liền ngại ngùng, bỏ lại Người mù nhanh chóng bước ra cửa, muốn giúp chú Lưu để đồ ăn xuống nhưng lại bị bà ngăn cản.
“Cứ để tự ông ấy lấy, đừng giúp ổng!” Dì Khương kéo Tiểu đáng thương đến bên cạnh mình, nhỏ giọng hỏi, “Sáng hôm nay Tiểu Ngụ cãi nhau với thiếu gia sao?”
Tiểu đáng thương sững sờ, nghĩ lại có thể là hành động sáng sớm của cậu cùng Người mù đã khiến chú Lưu hiểu lầm, vội vàng lắc đầu giải thích: “Chúng cháu không có cãi nhau, chỉ là một chút tính xấu lúc rời giường quá sớm thôi, không có chuyện gì đâu ạ.”
“Tính xấu lúc rời giường?” Dì Khương như rơi vào sương mù, tại sao bà lại không nhớ thiếu gia còn có tính xấu này, Tiểu đáng thương đến biệt thự nhiều ngày như vậy cũng không thấy tính xấu này xuất hiện.
Chú Lưu đặt hộp đồ ăn lên bàn, bày biện các món ăn ra, chiếc bàn thích hợp cho buổi trà chiều xếp đầy những món ăn trông vô cùng đẹp mắt.
Không đợi dì Khương động thủ, Tiểu đáng thương đã lấy bát đũa cùng cơm đưa đến trên tay Người mù, nói cho hắn biết vị trí của từng món. Đây là lần đầu tiên bà bị Tiểu đáng thương giành mất công việc nhưng vẫn tươi cười hớn hở, nhìn hai người trước mặt rồi lấy khuỷu tay mình thúc nhẹ vào người chú Lưu, nhỏ giọng nói: “Thấy không? Người yêu đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, ông lại truyền tin giả.”
“Được rồi, được rồi.” Chú Lưu quả thật rất là bất đắc dĩ, cảm thấy sau này không nên cùng bà nói những chuyện linh tinh không rõ ràng kia nữa.
Tiểu đáng thương nói với Người mù xong, mới quay đầu nhìn hai người còn lại: “Dì Khương, chú Lưu, mọi người cũng cùng ăn đi!”
“Không cần, không cần.” Dì Khương xua tay: “Trước khi tới đây, dì và ông ấy đã ăn rồi, hai cậu cứ ăn đi, chúng ta chỉ muốn nhìn xem bộ dáng của Tiểu Ngụ khi làm việc ở cửa hàng hoa mà thôi.”
Tiểu đáng thương gắp một đũa đồ ăn vào bát Người mù rồi quay đầu nhìn dáng vẻ của dì Khương cùng chú Lưu. Dì Khương đưa tay nâng một chậu hoa lên, tỉ mỉ nhìn thật lâu rồi nghiêng đầu nói với chú Lưu: “Chậu cây đinh hương này trồng thật tốt!”
Tiểu đáng thương không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhìn thấy bọn họ nâng chậu đinh hương kia nãy giờ, tưởng dì Khương và chú Lưu đều yêu thích nó nên cậu liền muốn tặng cho họ một chậu để bày tỏ lòng biết ơn về cơm trưa hôm nay.
Hai người ăn cơm ở nơi nghỉ ngơi xong, dì Khương nhanh chóng đến gần kêu Tiểu đáng thương dẫn Người mù đi bộ một chút cho tiêu cơm, nói trên bàn cứ để bà dọn dẹp là được rồi. Đến lúc dì Khương thu dọn xong thì hai người liền trở lại, cũng không có ai nói gì cả. Thế nhưng mười ngón tay kia vẫn đan xem vào nhau không rời, dì Khương nhìn bọn họ không khỏi có chút vui mừng. Dù sao bà cũng đã chăm sóc Người mù từ khi còn nhỏ, bà hi vọng Người mù sẽ tìm được một người thích hợp với hắn. Lúc Người mù mang Tiểu đáng thương về giới thiệu cho bà, bà đã cảm thấy có ánh sáng của hi vọng, cuối cùng thì cậu ấy cũng đã trở thành ánh sáng duy nhất của Người mù.
“Thiếu gia, Tiểu Ngụ, chúng ta đi về trước.” Dì Khương chào hỏi hai người rồi mới cùng chú Lưu rời đi.
Tiểu đáng thương chờ bọn họ rời đi liền mang Người mù đến nơi nghỉ ngơi, hai người ngồi xuống, lại tiếp tục yên tĩnh nhìn nhau, Tiểu đáng thương cảm thấy cậu nên nói gì đó.
Tiểu đáng thương vừa có suy nghĩ này, còn chưa kịp chờ cậu mở miệng thì Người mù đã nói: “Tiểu Ngụ, ở cùng với tôi em có cảm thấy tẻ nhạt hay không?”
Tiểu đáng thương không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, suy nghĩ một chút: “Thật ra em cảm thấy em mới là một người tẻ nhạt, muốn nói chuyện cũng không tìm thấy điều gì để nói.” Tiểu đáng thương thấy hắn không nói lời nào, chuyển ghế đến bên cạnh nắm chặt tay hắn “Em cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi.”
Người mù đột nhiên cảm giác hắn đã nhặt được một bảo bối vô cùng trân quý, rồi lại cảm thấy Tiểu đáng thương có chút đơn giản, hắn muốn cho cậu thật nhiều thứ nhưng sợ cậu không muốn.
“Chỉ cần em muốn, tất cả những thứ thuộc về tôi đều là của em.” Người mù kéo Tiểu đáng thương vào trong lồng ngực, hắn không khỏi có chút tư tâm muốn đem Tiểu đáng thương giấu đi, chỉ để một mình hắn được phép bên cạnh cậu.
Buổi tối về nhà ăn cơm xong, hai người vẫn dính chặt một chỗ cùng nhau, dì Khương cũng rất thức thời cầm lấychậu đinh hương mà Tiểu đáng thương tặng bà trở về phòng, để phòng khách lại cho đôi chồng chồng nhà họ.
Tiểu đáng thương đã lâu không xem chương trình xiếc trên TV, hôm nay lại đến xem đến vui vẻ dựa vào lưng Người mù, Người mù cũng không quan tâm trong TV đang trình diễn cái gì, hắn chỉ biết Tiểu đáng thương đang rất vui vẻ, điều này khiến cho nội tâm hắn cũng trở nên vô cùng tốt đẹp.
Không bao lâu sau, Tiểu đáng thương liền buồn ngủ, cố giữ cho bản thân tỉnh táo nhưng không nhịn được mà nghiêng người dựa vào vai Người mù thiếp đi.
“Tiểu Ngụ?” Người mù nhẹ nhàng gọi cậu.
“A…” Tiểu đáng thương mơ hồ mở mắt ra nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Người mù đưa một tay ra ôm lấy cậu, nhỏ giọng dụ dỗ: “Chúng ta đi lên lầu ngủ được không? Ngủ ở đây sẽ rất dễ bị cảm mạo.”
Ban đầu, Tiểu đáng thương đối với loại giọng nói này đã tràn ngập mẫn cảm, sau khi hai người xác định quan hệ thì cậu càng xấu hổ hơn, trên mặt nổi hai rạng mây hồng, trả lời một tiếng rồi vội vàng chạy lên phòng.
Người mù nghe được âm thanh đóng cửa trên lầu, cầm lấy remote nằm trên khay trà tắt TV. Lúc hắn chuẩn bị lên lầu thì nhớ đến món quà Tiểu đáng thương tặng cho hắn, liền bước tới cạnh TV, ngồi xổm xuống lục lọi vị trí của cây tiên nhân cầu.
Cuối cùng cũng tìm được chậu cây kia, tuy Người mù biết mặt trên của tiên nhân cầu có thể sẽ làm hắn bị thương nhưng vẫn không nhịn được nâng chậu lên, cẩn thận từng li từng tí xoa nhẹ mặt trên của cây tiên nhân cầu. Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
Người mù đi lên lầu trở về phòng, bên trong căn phòng lúc này yên lặng ấm áp, Tiểu đáng thương trở mình phát ra những âm thanh do quần áo cọ sát với chăn nệm.
Người mù bước vào phòng tắm, Tiểu đáng thương trùm chăn hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng cái trán trơn bóng, hai mắt nhìn chằm chằm nơi Người mù đang đứng, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Đợi đến thời điểm Người mù bước ra thì Tiểu đáng thương cũng đã ngủ mất, hắn vén góc chăn leo lên giường, chờ đến lúc trên người không còn hơi lạnh liền đưa cánh tay nhẹ nhàng kéo Tiểu dáng thương vào trong lồng ngực, ôm cậu thật chặt.
Người trong lồng ngực này chính là người hắn thích, được ôm chặt cậu như bây giờ tựa như hắn đã có được cả thế giới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét