Một người một…ặc cún giằng co.
Tống Nam Minh nhìn động vật nhỏ mình từng âu yếm kia mà nghẹn họng.
“Ta tên là Huy Chi, bị thương nên biến thành như thế này. Còn nữa ta không phải cái loại cún động vật cấp thấp. Ta là sói.” Động vật nhỏ “lông xù” tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Tống Nam Minh kinh ngạc đến ngây người khí thế ngùn ngụt ngồi chồm hổm dưới đất.
Nội tâm Tống Nam Minh thét gào: TAT tại sao lúc trước là một con cún lông trắng đáng thương muốn ta nuôi dưỡng, giờ lại trở thành một con sói biết nói tiếng người! Mẹ ơi con nên nghe lời mẹ nói không nên nuôi động vật! Anh run rẩy ngồi đối diện động vật nhỏ mà khóe mắt rưng rưng nước ủy khuất nói: “Sói…sói… xin chào ngài sói TT.”
“. . . . . .” Động vật nhỏ “lông xù” trầm mặc: “Gọi ta là Huy Chi được rồi. Khoảng thời gian này ở nhờ nhà ngươi dưỡng thương sau này sẽ có đáp tạ.”
Nội tâm Tống Nam Minh tiếp tục thét gào: ai muốn mi đáp tạ ta, mi đáp tạ có thể cho ta … một con cún lông trắng đích thực không! Đầy ủy khuất mà nói: “Ta đã biết.”. Huy Chi nghe được cào vào người anh một cái: “Đã nói sẽ cho ngươi thù lao mà.” Tống Nam Minh yên lặng quay đầu, trong lòng thầm nghĩ: Ta không cần thù lao! Ta chỉ cần động vật nhỏ có lông xù xù!
“Còn nữa, về sau không được bắt ta đi tắm. . . . . . Không được gãi mạnh như vậy!”
Ta còn dám đó! Tại sao không!!! Tống Nam Minh cứng đầu. (Chỗ này chém :))
“Ta có chút mệt, ngươi ngủ ở đâu?” Huy Chi đi xung quanh, nhìn khắp nơi chỉ thấy một chiếc sô pha đơn giản. Nó đi thong thả đến phòng Tống Nam Minh nhìn cái giường trông có vẻ mềm mại kia quay đầu cười với Tống Nam Minh. Đúng là cười đó!!! Bày ra khuôn mặt tươi cười cực kì kinh khủng mà bất cứ người nào nhìn cũng phải nổi da gà. Tống Nam Minh rất biết điều cho nên anh nhìn cái giường với một ánh mắt “chúng ta sắp phải xa nhau” rồi sờ sờ tấm đệm, quyết tâm nói đầy thống khổ: “Cho mi ngủ.”.
“. . . . . . Ta ngủ cũng không cần lớn như vậy. Đây là nơi ở của ngươi, ngươi cũng phải ngủ ngon.”
Đồng lang cộng chẩm (1). Mẹ ơi, tại sao vẫn chưa đưa con về hành tinh của mình TAT.
“Không cần không cần, mi ngủ mi ngủ, ta ngủ sô pha là được rồi —— AA!” Tống Nam Minh lại bị cào một cái: “Bảo ngươi ngủ ngươi phải ngủ! Đúng rồi, ngươi tên gì?”
Nội tâm Tống Nam Minh có chút vặn vẹo yếu ớt mà nói: “Tống Nam Minh. Mộc Đan Nam, Nhật Nguyệt Minh.” (2)
“Nam trong Đàn nam ải ải, long xạ huân huân à?”
“Hả? Cái gì?” Tống Nam Minh nháy mắt mấy cái.
Huy Chi không đáp mà nhảy thẳng lên chiếc giường lớn mềm mại, ghé vào một bên, cái đuôi trắng muốt im lặng rũ ở sau người, nội tâm Tống Nam Minh nháy mắt biến thành một vũng nước. Thật đáng yêu TUT. Nhưng vì bị bộ nanh sắc bén của Huy Chi uy hiếp, anh chỉ có thể nằm xuống bên giường còn lại. Uốn éo đầu một cái liền thấy cái tai lông rung rung, tim của anh cũng run lên. Thật là muốn sờ thật là muốn sờ, nhưng sẽ bị cắn a TAT. Khắc chế bàn tay thèm khát của mình Tống Nam Minh mang theo vẻ mặt quỷ dị mà ngủ.
Nhưng có một điều cần nói ở đây chính là, dáng ngủ Tống Nam Minh cũng không quá tốt, cho nên dù anh chỉ sống một mình nhưng giường lại là giường đôi ngủ được hai người. Nếu hôm đó anh ngủ không ngon thì chắc chắn đêm đó phải lăn từ đầu giường tới cuối giường.
Vì thế lúc chân anh đạp lên người Huy Chi, động vật nhỏ “lông xù” liền giương nanh mà gầm lên với anh. Nó gảy gảy làm cái chân kia quay về nửa giường còn lại như canh gác mà nhìn chăm chú Tống Nam Minh thật lâu, cho tới khi anh thu chân lại mới tiếp tục ngủ. Huy Chi nheo mắt lại, vươn móng vuốt đẩy thắt lưng Tống Nam Minh phát hiện anh không phản ứng, chỉ lăn một vòng rồi ôm lấy chăn cọ cọ miệng còn nói mớ: “Cún con đừng đi. . . . . .”
Động vật nhỏ lông xù lại “hừ” một tiếng ngậm lấy áo ngủ của anh chỉnh lại ngay ngắn rồi lần thứ hai nằm úp sấp ngủ yên.
Vậy nên đêm nay lúc đầu Tống Nam Minh mơ thấy động vật nhỏ lông xù trắng trắng đáng yêu, một lúc sau lại thành quỷ áp giường.
Trời sáng tỉnh dậy anh mới phát hiện cả người đổ mồ hôi lạnh, nhìn đến động vật nhỏ “lông xù” bên cạnh lòng lại nhũn cả ra. Ngẩn người một lúc rồi phải tự cảnh cáo mình đây là sói không phải cún mới ngăn được ý muốn bay đến xoa xoa cọ cọ.
Anh vừa cử động, Huy Chi liền tỉnh còn tiện tay dùng móng vuốt quật ngã Tống Nam Minh, tiến đến gần anh ngửi ngửi cái cổ, vươn đầu lưỡi ra liếm một chút nói: “Ta muốn uống cái chất lỏng ngày hôm qua.”.
Tống Nam Minh bi phẫn, bất đắc dĩ không thể so mạnh yếu với sói đành phải rưng rưng đáp ứng.
Mẹ ơi, làm người bị sói khi dễ cũng không thể thắng, người vẫn là nên mang con quay về hành tinh mẹ đi hu hu hu hu.
***
Chú thích:
(1) Đồng sàng cộng chẩm: ngủ chung giường; Đồng lang cộng chẩm: ngủ cùng chăn với sói.
(2) chữ Mộc 木 và chữ Đan 丹 ghép thành chữ Nam 枬, chữ Nhật 日 và chữ Nguyệt 月 ghép thành chữ Minh 明
[…] Bài trước [NNĐVN] Chương 1Bài sau [NNĐVN] Chương 3 […]
Trả lờiXóa