Ánh mắt Tống Nam Minh chưa từng sáng như buổi tối hôm nay. Đương nhiên, khi nhìn thấy những động vật nhỏ “lông xù” mắt anh cũng sáng như đèn pin nhưng cũng không đến mức như bây giờ. Anh dẫn động vật nhỏ về đến nhà. Vừa đóng cửa lại thì lập tức thấy mấy dấu chân đen trên mặt đất, rất kiêu ngạo mà uốn lượn đến tận phòng khách.
Anh híp mắt cười nhìn động vật nhỏ “lông xù” đang vô tình làm bẩn đất, đi qua chân thành cầm chân trước của nó, nhe răng cười bắt nó đứng lên: “Chúng ta đi tắm rửa đi!”. Mặc kệ động vật nhỏ liều chết kháng cự, anh nở nụ cười tự cho là thân thiện: “Đến đây, tắm rửa rất thoải mái nha. Ta sẽ tắm cho mi thật thơm tho sạch sẽ.”
Động vật nhỏ “lông xù” còn chưa kịp sửng sốt đã bị kéo vào phòng tắm. Tắm. Sạch. Sẽ.
Từ trong phòng tắm phát lên mấy tiếng “gâu gâu” chói tai cùng tiếng cười vui vẻ. Đợi cho động vật nhỏ đi ra thì đã nhỏ đi không ít do lông ướt dán lên người, theo sau còn có người đàn ông bán khỏa thân nói: “Tiểu Bạch mi thật đáng yêu, ngay cả khi tắm rửa cũng giỡn với ta ~”
Nếu nó có thể nói, chắc là đang chửi ầm lên: XX ông đây không muốn được gọi là Tiểu Bạch! Quyền động vật ngươi cũng không tôn trọng, đầu óc ngươi thật có bệnh! Đáng tiếc nó không thể nói chuyện, chỉ có thể không ngừng tránh cái máy sấy, nhếch môi chuẩn bị cắn Tống Nam Minh một cái.
Nhưng Tống Nam Minh lại không tới gần, không thì suýt nữa anh sẽ bị cắn đến chảy máu ở phòng tắm. Đã có kinh nghiệm, anh giơ máy sấy ở khoảng cách xa nhất mà có thể sấy khô lông tơ của Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch mi đừng di chuyển, sấy khô lông mới thoải mái. Khi nào khô ta cho mi uống sữa nha~”, vừa nói vừa đi xung quanh, qua hơn ba mươi phút mới sấy khô hết lông Tiểu Bạch.
Anh mở bình sữa mới mua lúc nãy, đổ vào một cái bát rồi đặt lên trước mặt động vật nhỏ “lông xù”: “Đây là sữa, trong nhà không có đồ ăn, ngày mai ta sẽ mua, mi uống cái này trước để lót dạ nhé.”
Động vật nhỏ “lông xù” nhìn xong lập tức coi anh là kẻ lừa đảo: Nói dối! Không có thức ăn còn nói trong nhà có đồ ngon, đúng là gạt người!
Tống Nam Minh ngượng ngùng, anh kéo kéo má, còn thật sự giải thích: “Ta quên mất trong nhà không còn đồ ăn. Mi uống tạm đi, nhất định ngày mai sẽ có đồ ăn ngon cho mi. Ngoan nha Tiểu Bạch.”
Vì thế Tống Nam Minh lần thứ hai bị cắn vào tay, anh buồn bực nói: “Ta cũng đã giải thích rồi, mi cũng chấp nhận đi chứ.” Tay vẫn chưa được buông ra, anh tự hỏi một chút, nói: “Mi cảm thấy ta không nên bắt mi đi tắm?” Lực cắn trên tay nhỏ đi một chút nhưng vẫn chưa được buông ra, lần này anh suy nghĩ thật lâu rồi do do dự dự mà nói: “Mi không thích ta gọi mi là Tiểu Bạch?”
Tống Nam Minh thề anh nghe được động vật nhỏ “lông xù” phát ra một tiếng “Hừ” từ trong mũi.
Anh sờ sờ đầu động vật nhỏ “lông xù” lại nói tiếp: “Cả thân mi đều là màu trắng, kêu Tiểu Bạch chẳng phải đúng —— A!”. Trên tay anh là một dấu răng đã ửng đỏ. Lần này đến phiên anh là người nước mắt lưng tròng: “Vậy mi nói đi, mi tên là gì?”
Động vật nhỏ “lông xù” liếm sữa không để ý tới anh. Tống Nam Minh chớp chớp mắt, ủy khuất nói: “Ta vẫn gọi mi là Tiểu Bạch . . . Không gọi Tiểu Bạch, không gọi Tiểu Bạch! Ta không bao giờ … gọi mi là Tiểu Bạch nữa!”. Anh nhìn động vật nhỏ đang há miệng ra, vội vàng che đi cái tay bị thương mà đồng ý vô điều kiện. Sau đó chỉ có thể quay mông về phía động vật nhỏ mà ngồi xổm ở góc tường, vẽ vòng tròn giả làm Mạnh Khương Nữ (1) mà khóc hu hu hu hu.
Vào lúc anh nghĩ sẽ phải nhìn vào góc tường mãi mãi, lưng áo anh bị một vật gì đó đẩy đẩy. Quay qua … ấy vậy mà là Tiểu Bạch, không phải, Tiểu Bạch không muốn được gọi là Tiểu Bạch. “Tiểu. . . . ặc, ăn no rồi à? Có buồn ngủ không?”
Động vật nhỏ “lông xù” xoay người, dùng chân trước còn dính sữa, bắt đầu viết chữ trên mặt đất. Tống Nam Minh kinh ngạc, mắt suýt nữa rơi ra, anh quỳ rạp xuống tỉ mỉ phân biệt vết sữa: “Huy. . . . . . Chi. . . . . .”. Mặt anh run run, chậm rãi xoa đầu động vật nhỏ đối diện: “Mi tên. . . . . . Huy Chi?”. Trả lời anh chính là một cái chân ướt át trên mặt đất.
“. . . . . . Ta lần đầu nhìn thấy một con cún biết viết chữ, thật thần kì.” Anh cố gắng nở ra một nụ cười, như bị thôi miên mà nói với động vật nhỏ: “Thật ra là ta ngủ mơ ha, Tiểu Bạch, ngủ ngon —— AAAAA!” Móng vuốt sắc bén giơ ra, để lại ba nét cào đỏ ửng trên mặt anh.
“Ngu ngốc, tôi không phải là cẩu.”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Mẹ ơiii —— Trái Đất thật là đáng sợ, mẹ dẫn con quay về hành tinh chúng ta đi hu hu hu hu TAT——”
(1) Mạnh Khương Nữ (chữ Hán: 孟姜女), hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (孟姜女哭长城) là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành. (trích Wikipedia)
[…] Chương 2 […]
Trả lờiXóa