“Con sen” Tống Nam Minh trên đường tan ca về nhà nhặt được một con… cún.
Buổi tối hôm đó anh khóa kỹ cửa hàng, hạ lưới sắt xuống, đi chưa được vài bước thì trời bắt đầu mưa. Anh nhìn hai tay trống trơn, lại im lặng nhìn chằm chằm vào không trung một lúc, quyết định cứ như vậy trở về nhà. Dù sao cũng không phải mưa to, chỉ là mưa nhỏ mà thôi.
Trên đường đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, thuận tiện mua một gói cơm cuộn lại cầm thêm bình sữa. Nhân viên cửa hàng quen thuộc chào: “Tan tầm về à?”. Anh cũng như mọi lần mỉm cười: “Đúng vậy, tan tầm.” sau đó mang đồ thanh toán.
Gần nhà anh có một con hẻm nhỏ. Gọi là hẻm nhỏ nhưng thực ra đây là một điểm thu gom rác. Mấy chiếc giỏ tre nghiêng nghiêng ngả ngả, các túi rác được nhồi đầy vào trong giỏ, có mấy túi còn rơi ra bên ngoài. Bình thường ở đây hai ngày sẽ dọn rác một lần, buổi tối hôm đó lại đúng lúc nhiều rác nhất.
Tống Nam Minh nghĩ ngợi, không biết hôm đó tại sao anh lại nhìn vào bên trong hẻm một tí? Nếu không về sau cũng sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy. Thật đúng là một chuyện kì quái. Vậy mới nói, mắt anh không những tàn mà còn tiện.
Khi đó anh nhìn một cái liền thấy thứ gì đó lông trắng ngà, bẩn bẩn nằm trên mặt đất. Lúc đầu còn tưởng mình bị hoa mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời rồi quay qua nhìn lại, lần này mắt anh trợn tròn cả lên.
Mẹ nó, thứ có lông trắng này hai mắt ướt sũng nhìn anh, bộ dạng đáng yêu làm trong lòng anh như có một cái móng nhỏ cào cào, cào đến cả ngón tay anh cũng run rẩy vì ngứa.
Có một điều cần phải nói rõ ở đây, Tống Nam Minh đã thích đông vật có lông từ rất lâu rồi, đáng tiếc là mẹ anh lại không cho nuôi, nguyên nhân là: chó mèo này nọ rụng rất nhiều lông! Mỗi lần anh xin mẹ cho nuôi một động vật nhỏ, thật sự rất rất nhỏ, chuột là lựa chọn đầu tiên. Mẹ anh liền phản đối, nói: “Mày sẽ dọn dẹp quét tước, phụ trách nuôi sống nó sao?”. Tống Nam Minh nghe xong liền ủ rũ. Vào tay anh, ngay cả tiên nhân chưởng cũng chết nữa là. Theo mẹ anh nói thì “Mày không làm chính mình chết cũng đã tốt lắm rồi. Nuôi động vật á? Chờ khi nào mày có thể nuôi sống cây tiên nhân chưởng thì sẽ nói sau.”
Lúc này nhìn động vật nhỏ đáng yêu đến chọc người, cả người anh bỗng dưng thật nhẹ nhàng. Anh thật cẩn thận tiếp cận động vật nhỏ, nở một nụ cười tự cho là thân thiện, giọng nói cất lên có chút run: “Mi ở trong này làm gì?”
Động vật nhỏ ngẩng đầu nhìn nhìn anh, nức nở một tiếng, dúi đầu vào trong hai chân. Tống Nam Minh mềm nhũn cả người. Anh duỗi tay thử sờ lông nó, xem nó có ý định kháng cự hay không rồi mới yên tâm mà sờ xuống. Anh nói: “Mi nếu không có nơi nào để đi, vậy tới nhà ta được không? Theo ta về nhà, ta sẽ nuôi mi.”
Nó mở to hai mắt xanh biếc ầng ậc nước nhìn Tống Nam Minh từ đầu đến chân, cuối cùng vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay anh, rồi lại hơi nghiêng đầu cọ cọ như làm nũng.
Anh thậm chí không nghĩ tới việc nó có thể phản ứng thông minh như vậy. Điều đó làm lòng anh không những mềm mà còn mềm tới xốp cả lên, vui vẻ mà sờ sờ chân nó, trong mắt như có muôn hoa đơm nở:
“Ta rất ít nhìn thấy con cún nào lớn mà lại có bộ lông thuần màu như vậy. Mi thật xinh đẹp!”
Nói xong anh liền bị cắn vào tay, đau đến mức làm anh la oai oái: “Sao lại cắn ta? Ta không phải để ăn, nhà của ta có đồ ăn ngon đó, mi muốn tới nhà ta ăn không?”
Đợi cho đến khi nó nhả tay ra, anh nhìn thoáng qua động vật nhỏ, phát hiện nó đang nhìn mình với một ánh mắt khinh bỉ, sau đó đứng lên, rung rung bộ lông, dùng miệng cắn cắn quần áo anh như là muốn cùng anh về nhà.
Lúc này anh cũng không so đo vì bị cắn đau, vui vẻ mà nói: “Mi thật lớn nha, mi là giống gì mà lớn như vậy, Ngao Tây Tạng? Ngao Tây Tạng có lông màu thuần trắng à?” Cả một đường về nhà đều nói, kỳ thật Tống Nam Minh không rõ lắm về mấy giống động vật, anh chỉ biết là: đây là động vật nhỏ, động vật nhỏ có thật nhiều lông!
Anh không phát hiện rằng con cún nhỏ nhiều lông kia cả đường đi đều rầu rĩ… không thèm nhìn anh.
///)v(\\ đáng yêu chớt~Mà cây tiên nhân chưởng hình như là cây xương rồng hay sao í chủ nhà~
Trả lờiXóaThật là đáng yêu.
Trả lờiXóatui hiểu cảm giác chăm xương rồng mà để nó chết là ntn... thiệt sự cái tay nó nản lắm :(((
Trả lờiXóa