Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Phiên ngoại

Vừa mới kết hôn không được mấy ngày, Tiểu đáng thương đã không chịu được đối với việc bản thân chỉ nằm ở nhà làm con sâu gạo. Cậu nói với Người mù muốn ra ngoài tìm việc làm, Người mù đối với chuyện này cũng không có thể hiện rõ ý kiến. Tiểu đáng thương lại tưởng rằng hắn đã chấp nhận, qua ngày hôm sau liền chuẩn bị CV gửi cho các công ty trong thành phố. Trong đó, có một công ty lúc trước cậu từng công tác. Ông chủ công ty ban đầu của Tiểu đáng thương thấy Người mù đăng lên vòng bạn bè liền ném một cành oliu cho cậu, thời điểm Hùng Ngụ còn ở công ty làm việc chính là thập phần chăm chỉ nghiêm túc, mỗi một tờ khai cũng xử lý vô cùng tốt.  Dù sao thì, một nhân tài như vậy cũng không thể để bị người khác đoạt đi.

Chiều hôm đó, Tiểu đáng thương tràn đầy sinh khí mặc bộ âu phục đã giấu thật kĩ kia ra khỏi nhà, Người mù cũng đi theo đưa cậu ra tới cửa. Lúc tạm biệt, ôm Tiểu đáng thương một cái, phát hiện chất liệu bộ y phục trên người cậu cùng chất liệu hàng ngày kém xa quá nhiều, vừa định hỏi một chút thì Tiểu đáng thương liền chạy mất .

Tiểu đáng thương đến công ty liền cảm thấy cả người như đều sống lại. Cũng không trách cậu được, sau khi cùng Người mù lĩnh chứng cậu liền trạch ở trong nhà, mỗi ngày đều chỉ có thể tản bộ xung quanh tiểu khu. Được đi làm việc trở lại, cứ như được trở về với thảo nguyên rộng lớn, có thể thỏa sức chạy đua với những chú ngựa con, toàn thân đều tỏa ra khí tức sung sướng.

Sau khi hỏi chị gái đứng sau bàn tiếp tân vị trí phòng làm việc của ông chủ. Ngay thời điểm đứng trước mặt ông chủ, Tiểu đáng thương đã từ chức một tháng liền trở về đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng.

“Tiểu Ngụ, đến rồi sao?” Hôm nay ông chủ đặc biệt nhiệt tình, tự thân rót một tách trà cho cậu.

Tiểu đáng thương trước giờ chưa từng được ông chủ đối xử như thế, tâm lý không khỏi có chút thấp thỏm: “Cảm ơn Vương ca. Vương ca, hôm nay tôi tới để…”

“Không cần phải nói.” Vương tổng ngắt lời cậu: “Tiểu Ngụ, tôi đã cho người để trống vị trí của cậu, vẫn là văn phòng cậu từng làm việc, tôi tin tưởng cậu chắc chắn sẽ làm rất tốt!”

Tiểu đáng thương không biết hôm nay đã xảy ra tình huống gì, bất quá bộ dạng của Vương ca đây chính là có kì vọng rất cao đối với bản thân, cậu gật đầu: “Được, Vương ca, tôi nhất định không phụ lòng kỳ vọng của ngài.”

“Ừm, đi thôi đi thôi!”

Tiểu đáng thương đi đến phòng làm việc của mình lúc trước, nhìn gian phòng được trang trí có chút giống với phòng của giám đốc, cậu nghi ngờ bản thân đã nhớ nhầm chỗ, cố ý lui ra liếc mắt nhìn lại trước cửa phòng, hửm… Không sai sao?

Đồng nghiệp trước kia của cậu đi ngang qua nhìn thấy, liền tới chào hỏi: “Hùng Ngụ? Thật sự là em!”

Tiểu đáng thương quay đầu cười, chào với cô: “Đã lâu không gặp chị! Đúng rồi, đây không phải phòng làm việc trước kia của em sao? Làm sao lại biến thành như vậy rồi?”

Đồng nghiệp nhìn xung quanh một chút, đến gần cậu nhỏ giọng: “Nghe nói là người nhà của ông chủ đến làm việc. Trưa hôm nay, mọi người trong công ty đều vội vội vàng vàng sửa đổi văn phòng này thành như vậy. Thật không biết dáng dấp của người nhà ông chủ ra sao, hẳn là trông rất có tiền đi?”

Tiểu đáng thương ngẩn ngơ há miệng, lại không biết nói cái gì cho phải. Thì ra, phòng làm việc này là cố ý chuẩn bị cho cậu…

“A đúng rồi Tiểu Ngụ, bây giờ Vương ca phân cho em làm việc ở đâu?” Đồng nghiệp không thấy cậu nói gì, có lẽ là sợ cậu cảm thấy cô quá nhiều chuyện nên liền đổi đề tài.

“Em…” Tiểu đáng thương có chút lúng túng “Hiện tại, em làm việc ở văn phòng này.”

“…” Đồng nghiệpliền kinh ngạc nhìn cậu, tiểu viên chức bình thường một tháng không gặp liền trở thành thiếu gia nhà giàu rồi sao?

Tiểu đáng thương sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Cái kia, chị đừng hiểu lầm, có thể là do chồng em sắp xếp, em cũng không có biết đến chuyện này.”

“Em kết hôn rồi?” Đồng nghiệp cảm thấy dường như cô đang ngồi trên tàu cao tốc thì phải, đồng nghiệp cũ một tháng không gặp đã được gả vào hào môn, trở thành cao phú suất đứng trên đỉnh núi nhân sinh.

Tiểu đáng thương gật gật đầu, cảm giác cậu nói càng nhiều sẽ càng kéo thêm phiền phức, nói với vị đồng nghiệp kia cậu có việc rồi liền bước vào văn phòng.

Nửa ngày lúng túng trôi qua, Tiểu đáng thương về đến nhà nhìn Người mù ngồi trên ghế sofa, tức giận cũng không cách nào bộc lộ.

“Trạch ca, em đã trở về.”

Người mù quay người về hướng phát ra âm thanh, hơi nghi hoặc: “Tiểu Ngụ, em trở về rồi? Tại sao lại không đến đây ngồi?”

Tiểu đáng thương chậm rì rì tiến đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Trạch ca, có phải hôm nay anh biết em đã đến công ty nào không?”

“Làm sao vậy?” Người mù vờ như cái gì cũng không biết: “Công việc mới không tốt sao?”

“Không phải…” Tiểu đáng thương cúi đầu nhìn mấy ngón tay của chính mình, chậm rãi di chuyển nhẫn trên ngón áp út: “Đồng nghiệp nói, hôm nay người nhà của ông chủ đến làm việc, công ty đã chuẩn bị phòng làm việc riêng cho người đó, vừa vặn ông chủ lại nói với em rằng phòng làm việc của em ở đó.”

Người mù nghe được cảm xúc cùng thanh âm của cậu đều hạ thấp, nghĩ là chuyện hắn nhúng tay vào đã khiến cho cậu không vui, mò mò tới tay Tiểu đáng thương, đem nó nắm trong lòng bàn tay mình: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới làm vậy em sẽ không vui, tôi chỉ muốn em có thể làm việc tự do thoải mái.”

“Em biết…” Tiểu đáng thương nghĩ thầm, quả nhiên là vậy: “Cám ơn anh.”

Hôm sau, Tiểu đáng thương vẫn đến công ty làm việc, văn phòng này cũng đã khôi phục về dáng vẻ lúc trước, tuy xung quanh vẫn là những đồng nghiệp cũ nhưng thái độ của bọn họ đối với cậu lại có chút biến hóa. Tiểu đáng thương cũng không nói gì, lấy bánh kẹo cưới Người mù đã chuẩn bị đem đi phân phát cho bọn họ.

Đồng nghiệp nhìn cậu cùng mọi người đều làm việc giống nhau, cảm thấy tuy cậu đã được gả vào hào môn nhưng chênh lệch so với mọi người cũng không nhiều, nghĩ thầm người đã gả vào hào môn vẫn còn tiếp tục cố gắng như vậy, bản thân mình lại không dính dáng gì đến hào môn, làm sao có thể không cố gắng.

Người nhà họ Hoàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, Tiểu đáng thương đi làm việc trở lại chỉ mới một tháng, công ty kia vì nhận Tiểu đáng thương vào làm lại mà công trạng tăng lên không ít, quả nhiên không hổ là người Hoàng gia chúng ta!

Người mù mỗi ngày đều ở nhà chờ vợ của mình trở về, cảm thấy rất nhanh hắn liền trở thành oán phụ. Không tăng ca còn tốt, những lúc tăng ca Tiểu đáng thương nếu chưa làm xong hết việc liền không trở về, cũng không muốn đem công việc về nhà làm. Mỗi lần tăng ca trở về đều là vào đêm khuya, thời điểm về nhà lúc nào cũng thấy Người mù vẫn còn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ cậu, tuy rằng hắn đã rất buồn ngủ nhưng vẫn nhất định đợi cậu trở về. Sau ba lần tăng ca, cuối cùng Tiểu đáng thương cũng không còn phải tăng ca nữa, một phần là cậu không muốn gom thêm việc cho bản thân, cậu cũng không muốn mỗi lần tăng ca trở về đều nhìn thấy bộ dáng Người mù đã vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn nhất quyết đợi chờ cậu.Với lại, Hoàng phu nhân còn cảm thấy như vậy đối với tình cảm của vợ chồng son hai người không tốt, nhất định phải can thiệp!

—–

Editor có lời muốn nói: Tiểu đáng thương cũng trở nên phúc hắc QAQ Đã đến lúc nói tạm biệt Người mù cùng Tiểu đáng thương rồi. Lúc edit bộ này tui đã muốn nó hoàn thành trong một tuần nên vừa dí bản thân vừa dí bạn beta chạy sấp mặt. Đây cũng là bộ edit đầu tiên của tui hoàn thành, mong rằng nó không quá tệ. Hẳn là tuần sau tui sẽ đào bộ mới, hoan nghênh mọi người đến ủng hộ ^^

Beta cũng có lời muốn nói: Tui hông muốn nói gì hết, cũng hông thể nói tui quá đau khổ khi bị dí sấp mặt được (ノ`□´)ノ⌒┻━┻

HOÀN

3 nhận xét: