“Trạch ca…” Thanh âm Tiểu đáng thương gọi hắn không khỏi có chút run rẩy, viền mắt cũng đã ửng đỏ.
“Tiểu Ngụ” Người mù đưa tay hướng về phía cậu: “Lại đây.”
Hắn đứng ở tâm của trái tim được tạo bởi hàng vạn cánh hoa hồng, Tiểu đáng thương không chút do dự đặt tay cậu lên bàn tay to lớn của hắn, cẩn thận đến gần, cậu sợ mình sẽ vô tình giẫm trúng những cánh hoa kia.
“Tiểu Ngụ, em có thể xem được chữ của tôi không?” Người mù không biết tờ giấy nhỏ kia cậu có thể hiểu được bao nhiêu, có chút thấp thỏm, “Tôi viết xong liền đưa dì Khương xem thử, dì Khương xem hiểu tôi liền đưa cho Li Li, tôi cũng không biết cuối cùng em có đọc được…”
Không đợi hắn nói xong, Tiểu đáng thương liền đánh gãy lời hắn, có thể đã rất lâu rồi không nghe được Người mù nhiều lời như vậy, cậu lại bị bộ dáng sốt sắng của hắn chọc cười.
“Trạch ca, cám ơn anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này, em…” Tiểu đáng thương hít sâu một hơi: “Em yêu anh, anh nói em là ánh sáng chiếu rọi vào thế giới của anh, nhưng anh lại không biết, anh cũng chính là cả thế giới của em.”
Người mù sững sờ không biết nên nói cái gì, biểu tình liền có chút dại ra, bàn tay đang định lấy đồ vật trong túi ra cũng đột nhiên dừng lại.
“Đây là anh trai tôi cầu hôn hay anh Tiểu Ngụ cầu hôn?” Hoàng Li vây xem bên cạnh, nhịn không được nhỏ giọng phun tào.
Người mù lập tức lấy lại tinh thần, không chút do dự lấy một cái hộp nho nhỏ trong túi ra, quỳ một chân xuống đất.
“Hùng Ngụ tiên sinh thân mến, đã được một tháng kể từ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Chúng ta gặp gỡ nhau là vì độ xứng đôi tin tức tố, nhiều người sẽ cảm thấy vì có độ xứng đôi cao mà dần biến chất thành tình yêu, nhưng với tôi, tôi chỉ biết rằng tin tức tố chỉ khiến tôi yêu em nhiều hơn, tôi rất biết ơn khi độ xứng đôi tin tức tố của chúng ta cao như thế, cảm tạ nó khiến tôi được gặp được em, khiến tôi đã không bỏ lỡ em.
Thời điểm chúng ta thử lễ phục đính hôn, em đã rất thích tôi mặc bộ âu phục này, tôi không biết nó trông như thế nào, thế nhưng tin tức tố của em nói cho tôi biết, em rất thích nó. Sau đó tôi có hỏi Li Li bộ âu phục này tên gì, em ấy nói, đây là ‘Gặp phải’. Khi đó, tôi liền cảm thấy được rất nhiều chuyện đều là do duyên phận, duyên phận làm cho tôi gặp em, làm cho chúng ta đến với nhau.
Cho nên… Hùng Ngụ tiên sinh thân mến của tôi, em có nguyện ý cùng tôi bước vào cung điện của hôn nhân không?”
Người mù mở hộp ra, hai chiếc nhẫn màu trắng đơn giản nhưng đường nét hết sức tinh tế lẳng lặng nằm bên trong. Tiểu đáng thương nước mắt giàn giụa, rồi lại không dám lấy tay áo lau vì sợ sẽ làm bẩn mất bộ lễ phục, cậu liền dùng tay lau lau hai cái, lớn giọng: “Trạch ca, em nguyện ý, em nguyện ý!”
Ngón tay Người mù lấy nhẫn không ngừng run rẩy, Tiểu đáng thương phối hợp đưa tay đến trước mặt hắn, hắn cầm tay cậu run run không biết mình có mang đúng vị trí không. Tiểu đáng thương muốn cười nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, may mắn là cuối cùng Người mù cũng mang đúng ngón. Thời điểm đứng lên, chưa đợi hắn nói gì, Tiểu đáng thương đã chủ động nhào vào lồng ngực của hắn.
“Tiểu Ngụ, tôi yêu em.” Người mù kề sát đôi môi vào bên tai Tiểu đáng thương, nhỏ giọng lẩm bẩm làm cho Tiểu đáng thương cúi đầu chôn chặt mặt mình ở trên vai hắn.
Hoàng phu nhân mắt đã đỏ lên cùng Hoàng Li đi đến trước mặt bọn họ. Hôm nay, cô đã bị bắt ăn cẩu lương quá nhiều, liền đi lên đánh gãy nhịp cảm xúc của đôi chồng chồng kia: “Anh, anh Tiểu Ngụ, mẹ có lời muốn nói!”
Tiểu đáng thương vội vàng rời khỏi lồng ngực Người mù, ánh mắt nhìn Hoàng phu nhân có chút khác lạ, liền nhỏ giọng: “Bác gái.”
“Con còn gọi là bác gái?” Hoàng phu nhân giả vờ sinh khí với cậu.
Tiểu đáng thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà, nước mắt vừa dừng lại lập tức dâng lên, đảo quanh hốc mắt: “Mẹ.”
“Ôi chao.” Hoàng phu nhân đáp, từ trong túi xách lấy r amột vật đã chuẩn bị kỹ càng đưa cho cậu: “Đây là lễ vật tân hôn cha mẹ chuẩn bị cho hai đứa, tất cả mọi người đang chờ các con ở nhà thờ.”
“Nhà thờ?” Tiểu đáng thương đột nhiên tiếp nhận thông tin này, cảm thấy vẫn là không kịp tiêu hóa: “Không phải là ngày kia sao?”
Hoàng phu nhân lắc đầu với cậu, cười nói: “A Trạch muốn tạo kinh hỉ cho con nên liền đổi thành ngày hôm nay. Sau này, nếu nó dám bắt nạt con thì con hãy nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con xử lý nó!”
Tiểu đáng thương cười, cũng không nói lời nào, Người mù liền ôm vai cậu, đem đầu Tiểu đáng thương đặt lên vai mình, nói: “Mẹ, đây là bảo bối của con.”
Hùng Ý đứng một bên khác lẳng lặng lau sạch nước mắt, tiến đến ôm chầm lấy Tiểu đáng thương. Cậu cũng ôm lại Hùng Ý mà vỗ nhẹ lưng cô, nước mắt cô không kìm lại được nhanh chóng rơi xuống.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Nước mắt của Tiểu đáng thương cũng bắt đầu rơi theo cô.
“Anh hai, em…” Hùng Ý buông cậu ra, nắm lấy tay Tiểu đáng thương, cúi đầu nhìn một lát rồi lại nắm thêm bàn tay Người mù, đặt tay cậu trong lòng bàn tay hắn: “Anh rể, anh trai em giao cho anh, nếu anh đối xử với anh ấy không tốt, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
Người mù gật gật đầu, nắm chặt tay Tiểu đáng thương, cười nói: “Em yên tâm, người thứ nhất không tha cho anh chính là bản thân anh.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi đến nhà thờ, mọi người vẫn còn đang chờ đó.” Hoàng phu nhân xoa xoa cảm giác ẩm ướt nơi khóe mắt, thúc giục nhóm người còn đang xúc động này nhanh chóng xuất phát.
Nhà thờ vẫn là nơi lúc trước Hoàng Li đã từng xác nhận cùng Tiểu đáng thương, Tiểu đáng thương đứng ở cửa không khỏi có chút hoảng hốt, Hùng Ý bên cạnh kéo tay dựa vào vai cậu, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
“Anh hai, tân hôn hạnh phúc.” Hùng Ý đột nhiên mở miệng khiến Tiểu đáng thương sững sờ: “Xin lỗi, vì lúc trước em đã hoài nghi anh rể.”
Tiểu đáng thương xoa tóc cô, nói: “Không sao, anh biết là do em quan tâm anh, Tiểu Ý, chúng ta đều là những người rất hạnh phúc.”
Hùng Ý gật đầu với cậu, đột nhiên có một nhân viên công tác đi tới nói muốn chuẩn bị bắt đầu, Hùng Ý lúc này mới nhanh chóng đưa mắt nhìn âu phục trên người Tiểu đáng thương có bị nhăn hay không, sửa sang lại quần áo của hai người rồi chậm rãi bước vào nhà thờ.
Người mù đứng bên cạnh mục sư, nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu đáng thương, từng bước từng bước phảng phất như đang đi vào sâu trong trái tim hắn.
Mãi đến lúc Hùng Ý giao bàn tay Tiểu đáng thương cho Người mù một lần nữa, dưới sự chứng giám của mục sư mà trao nhẫn cho nhau thì hai người cuối cùng cũng ý thức được, lần này họ đã thật sự kết hôn.
Hôn lễ này kết thúc với nụ hôn của hai người, tai Tiểu đáng thương nhanh chóng đỏ lên, không khỏi có chút sốt sắng. Tuy rằng trước đây hai người cũng đã thân thiết rất nhiều lần nhưng lần này chính bản thân Người mù cũng cảm thấy vô cùng sốt sắng. Hắn cúi đầu, Tiểu đáng thương ngẩng mặt lên nhìn hắn, hít sâu một hơi sau đó tiến lại gần, môi hai người chạm vào nhau.
Mục sư ở phía sau niệm chữ: “God bless you and yours, and surround you ever with his blessing.” (Nguyện Chúa ban phước lành cho cậu và người yêu, vĩnh viễn chúc phúc cho hai người.)
Buổi tối, tất cả những người khách đều rời đi, Người mù ngồi trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu đáng thương đi đến phía sau mát xa vai cho hắn.
“Tiểu Ngụ, tôi đột nhiên cảm giác thấy chuyện này quá không chân thực.”
Tiểu đáng thương dừng lại động tác mát xa của mình, ngồi xuống bên cạnh dựa vào vai hắn yên lặng không nói, chỉ là cùng hắn mười ngón tay đan xen, để hai chiếc nhẫn ma sát vào nhau.
Bởi vì Hoàng phu nhân nói muốn để không gian riêng cho hai người nên dì Khương cũng đã trở về nhà cũ, trong biệt thự yên tĩnh chỉ còn nghe thấy âm thanh của TV cùng tiếng hít thở của hai người. Người mù đột nhiên nghe được hô hấp của Tiểu đáng thương thay đổi, nghiêng đầu cọ cọ đỉnh đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi yêu em.”
Tôi yêu em, Hùng Ngụ tiên sinh, của tôi.
[…] Chương 25 […]
Trả lờiXóaui hoàn rồi, cảm ơn nhà đã dịch bộ này ạ <3 siêu ngọt ngào
Trả lờiXóa