Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 24

Lễ kết hôn ngày càng đến gần, trang phục được xác định trước kia cũng đã sớm hoàn thành, Hoàng Li nhanh chóng gọi điện thoại đến nói Người mù đến lấy, nhưng lần này Người mù lại không chịu ra khỏi cửa, bảo Hoàng Li trực tiếp đưa tới khiến cô sinh khí chạy đến biệt thự.

“Hoàng Trạch!” Hoàng Li còn chưa vào cửa đã lớn giọng gọi, dọa dì Khương giật mình một cái.

Người mù chậm rãi nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Li Li, em là thiên kim tiểu thư thục nữ của Hoàng gia, không phải là một người thô lỗ như thế.”

Hoàng Li nghe thấy liền lườm hắn một cái, ngẩng đầu nhìn Tiểu đáng thương đang đi xuống, muốn chạy đến gần cậu cáo trạng nhưng rất nhanh đã bị Người mù gọi lại.

“Li Li, em theo anh đến thư phòng một chuyến.”

“Đi vào thư phòng làm gì!” Hoàng Li mặc dù đang rất oán giận nhưng vẫn đi theo hắn lên lầu, thuận tiện chào hỏi với Tiểu đáng thương một tiếng.

Hai người vào thư phòng thì Hoàng Li mới chợt nhớ cô đến đây là để đưa trang phục.

“Anh chờ một chút! Em đem bộ lễ phục đưa cho anh Tiểu Ngụ!”

“Không cần.” Người mù ngồi trên băng ghế phía sau bàn học: “Li Li, anh muốn cầu hôn Tiểu Ngụ, có việc cần em hỗ trợ.”

Hoàng Li không nghĩ tới mục đích Người mù gạt cô đến đây lại là chuyện này, kinh ngạc nói: “Làm sao anh lại đột nhiên muốn cầu hôn? Không phải ngày kia liền kết hôn rồi sao?”

“Anh đã nói chuyện với mẹ, lễ kết hôn sẽ đổi thành hôm nay, anh muốn tặng Tiểu Ngụ một niềm hạnh phúc thật bất ngờ.” Người mù vui vẻ cười, thực khiến Hoàng Li nổi da gà.

“Được rồi, anh cần em giúp gì.” Hoàng Li cầm lễ phục trên tay đặt lên bàn.

“Anh cần em làm những thứ này.” Người mù nói với Hoàng Li toàn bộ kế hoạch của hắn, Hoàng Li vừa nghe vừa cau mày.

“Anh kêu em tới lao động không công sao?”

Người mù lắc đầu, cười nói: “Em sẽ là tiên nữ dẫn đường.”

“Hừ!” Hoàng Li giả vờ như không có gì: “Vậy em đi xuống trước đây.”

“Ừm.” Người mù gật đầu đi cùng Hoàng Li đến cầu thang liền dừng lại.

Tiểu đáng thương đang ngồi trên sofa dưới lầu, thấy bọn họ đi ra liền đứng lên: “Hai người nói chuyện xong rồi sao? Dì Khương vừa nói buổi trưa hôm nay dì có việc ra ngoài, chúng ta đi ăn bên ngoài được không?”

Hoàng Li tiến lên trước kéo kéo tayTiểu đáng thương, nhìn thấy dấu răng sau gáy cậu, nhịn không được lườm Người mù một cái, cầm thú!

“Anh Tiểu Ngụ, em đem lễ phục của anh đến này, anh đi thay vào thử xem.” Ngữ khí Hoàng Li khi nói chuyện với Tiểu đáng thương chuyển biến 180o.

“Nhanh như vậy sao? Cảm ơn Li Li nha, em cực khổ rồi.” Tiểu đáng thương không ngờ trang phục đắt như vậy lại mau chóng hoàn thành như thế, liền không khỏi kinh ngạc.

“Tiểu Ngụ, tới đây, tôi dẫn em đi thay y phục.” Người mù nói vọng xuống phía dưới lầu.

“Được.” Tiểu đáng thương cười với Hoàng Li: “Li Li, anh đi lên đó thử quần áo.”

“Đi thôi, đi thôi!” Hoàng Li nhìn thấy cậu đi lên lầu, bước vào phòng với Người mù, liền bắt đầu suy nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ Người mù vừa giao cho.

“Trạch ca, dì Khương hôm nay có việc phải bận không thể ở nhà, một chút nữa chúng ta cùng Li Li ra ngoài ăn đi!” Tiểu đáng thương cẩn thận, từng li từng tí vuốt ve bộ lễ phục đẹp đẽ nằm trên bàn.

“Có thích không?”

“Rất thích.” Tiểu đáng thương ôm bộ lễ phục kia vào trong ngực, cười với Người mù: “Trạch ca, cảm ơn anh.”

Người mù đi tới bên cạnh, ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu, cắn nhẹ lên bả vai: “Tiểu Ngụ, chúng ta đã sắp kết hôn rồi, tôi, tôi đột nhiên có chút sốt sắng.”

“Em, em cũng vậy.” Tiểu đáng thương thả y phục trong tay xuống bàn, rồi xoay người ôm chặt Người mù: “Trạch ca, chúng ta có thể hay không…”

“Không thể.” Người mù không chờ cậu nói xong liền lập tức cự tuyệt, những ngày này chứng sợ hãi trước hôn nhân của Tiểu đáng thương trở nên ngày càng nghiêm trọng, hắn đều sắp không còn cách nào để trấn an cậu: “Tiểu Ngụ, chuyện kết hôn này cũng chỉ là một hình thức, tôi hi vọng em có thể nhờ hình thức này mà vui vẻ hạnh phúc, chúng ta vốn dĩ đã là chồng chồng hợp pháp từ lâu rồi.”

Tiểu đáng thương vùi đầu vào ngực Người mù, nhỏ giọng: “Xin lỗi…”

Người mù cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, buông Tiểu đáng thương đang ôm trong tay ra: “Em đi thử lễ phục đi!”

“Ừm!”

Tiểu đáng thương cảm giác tốc độ cậu thay y phục cũng rất nhanh, thế nhưng thời điểm cậu bước trở ra thì Người mù đã không còn ở trong phòng, cậu đi một vòng quanh thư phòng tìm cũng không thấy ai, đột nhiên có chút hoang mang.

“Trạch ca? Trạch ca?” Tiểu đáng thương gọi hai tiếng cũng không nghe thấy ai trả lời, đi theo hướng về phía cầu thang thì phát hiện, trên tay vịn cầu thang buộc một sợi tơ mang theo một cái túi nhỏ.

Tiểu đáng thương đứng ngẩn ngơ một hồi, mới phát hiện sợi tơ này dẫn đến cuối cầu thang, cũng không thể thấy điểm cuối là gì, cậu tò mò mở túi nhỏ trên tay vịn lúc nãy thì thấy bên trong có một tờ giấy, dù thế nào cậu cũng không thể tưởng tượng được hôm nay lại có kinh hỉ dành cho cậu.

Trên giấy chữ ngoáy ngó lại mơ hồ có thể phân biệt:

[Cho tôi, Tiểu Ngụ.

Tiểu Ngụ, ngày hôm nay tôi muốn tặng cho em một món quà bất ngờ, tôi muốn nói với em là tôi yêu em, không phải bởi vì tin tức tố, chỉ đơn giản, bởi vì đó là em.]

Tiểu đáng thương đã lớn đến như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhận được thư tình, khóe miệng không nhịn được giương lên. Cậu cất xong thư tình liền đi xuống dưới lầu, túi nhỏ thứ hai lẳng lặng nằm cách chỗ khi nãy khoảng năm mét.

[Cho tôi, Tiểu Ngụ.

Hai mươi ba năm đầu của em tôi đã bỏ lỡ, nhưng mỗi giây mỗi phút sau này của em, tôi đều sẽ không bỏ qua, yêu em.]

Đến khi cậu nhặt cái túi thứ ba lên, bên trong đã biến thành một chú gấu bông nhỏ. Tiểu đáng thương ôm gấu nhỏ không hiểu dụng ý là gì, xoa xoa móng vuốt của chú gấu nhỏ đáng yêu này hai lần, gấu nhỏ trong tay chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

[Cho tôi, Tiểu Ngụ.

Tiểu Ngụ, tôi vẫn cảm thấy sau khi tôi mù, em chính là tia nắng chiếu sáng toàn bộ thế giới của tôi. Ánh sáng của tôi à, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh tôi đúng không?]

Bên trong túi nhỏ thứ tư là ba tấm thẻ tín dụng cùng một tờ giấy chứng nhận, trên tờ giấy viết:

[Cho tôi, Tiểu Ngụ.

Tiểu Ngụ, đây là sính lễ của tôi. Bất quá, những thứ này đều không thể so sánh được với em, dù sao tôi cũng đã có thứ quý giá nhất với mình, là em.]

Bên cạnh túi nhỏ thứ năm có một bó hoa hồng*, Tiểu đáng thương nhẩm nhẩm đếm thấy tổng cộng có 40 đóa, đưa tay rút tờ giấy nhỏ bên trong túi, trên đó viết ngôn ngữ của hoa hồng.

*Chỗ này tác giả để “hoa mân côi” nhưng sau đó nói đến ngôn ngữ hoa hồng và thụ ôm bó hoa hồng nên tui đổi lại.

[Cho tôi, Tiểu Ngụ.

Tôi yêu em.

Alpha trung thành của em.]

Tiểu đáng thương ôm bó hoa hồng tiếp tục bước về phía trước, cậu có cảm giác sợi tơ trong tay mình run lên hai lần, liền nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Một nam nhân cao lớn đứng giữa vườn hoa, mặc bộ âu phục màu xanh đậm giống như cậu. Bộ âu phục làm nổi bật vóc người thon dài cân xứng của Người mù, ngày thường ít khi bước ra ngoài cũng khiến làn da của hắn càng thêm trắng nõn chói mắt. Tiểu đáng thương không tự chủ được, liền bị hắn hấp dẫn đi đến bên cạnh, đầu cuối của sợi tơ kia nằm trong tay Người mù.

Người mù nghe được tiếng bước chân của cậu, xoay người về phía cậu mỉm cười.

“Trạch ca…” Thanh âm Tiểu đáng thương gọi hắn có chút run rẩy, viền mắt cậu ửng đỏ.

4 nhận xét:

  1. Hoa mân côi cũng là một cách gọi khác của hoa hồng đấy ạ.

    Trả lờiXóa
  2. Oa, cảm ơn bạn thiệt nhiều nha UwU Tui tìm hong thấy hoa mân côi là hoa gì luôn nên nghĩ chắc tác giả nhầm TvT

    Trả lờiXóa