Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 9

Bởi vì đang ở biệt thự của Người mù, vào ban đêm, tin tức tố Omega của Tiểu đáng thương liền không nhịn được mà phát ra. Cậu nằm trên giường phòng ngủ run rẩy xuống tay, đem dược ức chế tiêm vào cơ thể mình, hương vị tin tức tố nồng nặc lúc này mới chậm rãi phai nhạt.

Tiểu đáng thương nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy mở chốt thông gió của phòng, hương vị Omega trong không khí liền nhanh chóng tiêu tan. Cậu cầm lấy ly nước đặt trên đầu giường uống một ít liền mỏi mệt ngủ thiếp đi, ai ngờ hơn nửa đêm, tin tức tố của Tiểu đáng thương lại bắt đầu khuếch tán, không thể khống chế.

Người mù ngủ phòng bên cạnh bị tin tức tố của Omega trong không khí đánh thức, đối với tình huống hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, bất quá sự tình trước mắt vẫn phải nhanh chóng giải quyết.

“Cộc cộc cộc.” Người mù gõ cửa phòng ngủ của cậu, sau đó đem dược ức chế dành cho Alpha lấy từ trong phòng tiêm vào cơ thể mình.

Tiểu đáng thương cả người mơ mơ màng màng, nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là bản thân đang nằm mơ, đến khi tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, Tiểu đáng thương mới loạng choạng[1] đứng dậy đi đến cạnh cửa, chân cậu mềm nhũn, cả người đều dựa vào cánh cửa.

“Tiểu Ngụ, Tiểu Ngụ, là tôi, em hãy mở cửa ra nào.” Phảng phất như muốn Tiểu đáng thương có thể an tâm, Người mù liền nói thêm “Em yên tâm, tôi đã tiêm dược ức chế dành cho Alpha.”

Trong phòng, Tiểu đáng thương nghe được thanh âm của Người mù, tin tức tố Omega khuếch tán càng nghiêm trọng, muốn đưa tay ra nắm then cửa để mở nhưng cả người lại không còn chút sức lực nào.

Người mù ở ngoài phòng ngửi được tin tức tố Omega càng ngày càng dày đặc, cau chặt mày, tay trực tiếp cầm then cửa.

“Tiểu Ngụ, tôi muốn đi vào, nếu em không đồng ý thì gõ cửa một tiếng cho tôi biết nhé.”

Tiểu đáng thương mơ màng nghe được lời nói của hắn, khẽ lùi về sau một chút để Người mù thuận tiện mở cửa.

Người mù bước vào liền lập tức đóng cửa, chỉnh máy thông gió trong phòng chạy đến mức lớn nhất.

……

Người mù ôm cậu vào lòng, đưa một tay đến đầu giường mở đèn.

Đèn trong nháy mắt liền sáng lên, Người mù cảm giác được đầu Tiểu đáng thương cọ cọ trong lồng ngực mình, có  lẽ là do ánh sáng kia quá chói mắt. Hắn sờ sờ trên giường để xốc chăn lên, đem Tiểu đáng thương đã có chút mê man đặt ở trên giường đắp chăn lại cho cậu.

Tuy rằng máy thông gió trong phòng đã chạy đến mức lớn nhất nhưng tin tức tố phát ra từ trên người Tiểu đáng thương vẫn có chút dày đặc, khiến cho tin tức tố Alpha của Người mù đã bắt đầu mất khống chế. Hắn chuẩn bị về phòng tiêm thêm một liều dược, ai ngờ mới vừa đi đến cửa, trong phòng liền truyền ra âm thanh đồ vật rơi xuống.

Người mù vội vàng quay đầu lại, Tiểu đáng thương ngồi bệch dưới đất vẻ mặt, mê man nhìn hắn.

……

Có thể là bởi vì độ xứng đôi tin tức tố cao, Tiểu đáng thương luôn gắt gao ôm chặt Người mù không buông, Người mù cũng không có cách nào rời đi, chỉ có thể ở lại cùng cậu.

Ngày hôm sau Tiểu đáng thương vẫn dậy sớm như mọi ngày, phát hiện đèn trên đầu giường vẫn còn sáng, cậu còn tưởng rằng đêm qua chính mình quên tắt. Ở cổ truyền đến cảm giác đau nhức khiến cậu không nhịn được muốn chạm thử xem chuyện gì đã xảy ra.

“Tỉnh?” Người mù bị hành động của Tiểu đáng thương lay tỉnh, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Tiểu đáng thương ngây ngẩn, quay đầu nhìn hắn, cẩn thận kêu: “Trạch…… Trạch ca?”

“Ừm…..” Hôm qua sau khi lăn lộn xong thì cũng đã trễ, Người mù nhịn không được chui lại vào chăn tiếp tục ngủ.

Tiểu đáng thương giống như nhớ lại cái gì đó, sờ sờ dấu răng ở chỗ vùng cổ xác nhận một chút. Cậu bật dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Người mù, đột nhiên không biết nên đối mặt với tình cảnh này của hai người thế nào, chậm rì rì đứng dậy sợ ảnh hưởng giấc ngủ của Người mù, bàn chân cậu vừa chạm đất đã bị người kia nằm phía sau kéo trở về.

Tiểu đáng thương không biết nên nói cái gì, trầm mặc đối mặt với hắn. Người mù đem chăn đắp cho cả hai, một tay ôm eo cậu, một tay gác lên phía sau cổ cậu, kéo gần khoảng cách của hai người, hắn hơi cúi đầu, đem môi mình đặt trên trán Tiểu đáng thương.

“Chào buổi sáng.” Thanh âm Người mù lúc rời giường có chút lười biếng, giọng hơi khàn khàn truyền đến tai Tiểu đáng thương lại trở nên thập phần gợi cảm.

Tiểu đáng thương đột nhiên cảm thấy trong đầu nổ tung, cậu vốn dĩ cho rằng chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Tiểu đáng thương có chút không thể nhìn thấu được tâm tình của Người mù, nhiều lúc hắn cứ giống như lúc này luôn đối với cậu thật tốt, may mắn là chí ít hắn không biết cậu đang nhìn chằm chằm hắn.

Người mù không cần nghĩ cũng biết đại não Tiểu đáng thương lại chết máy, xoa xoa đầu cậu rồi mới xốc chăn lên rời khỏi phòng.

Tiểu đáng thương nhìn hắn đóng cửa, đưa tay sờ trán bản thân, nhớ lại tư vị khi môi Người mù chạm đến, dường như bị nóng phỏng mà rụt tay lại. Tiểu đáng thương ngồi ngốc một thời gian, sau đó cuộn tròn người tiến vào trong chăn, chậm rãi lăn đến nơi Người mù vừa nằm.

Hương vị của Alpha……

—–

Chú thích:

[1] Loạng choạng: ở trạng thái không vững, không giữ được thế thăng bằng, chỉ chực ngã.

1 nhận xét: