Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 10

Thời điểm Tiểu đáng thương xuống lầu, phát hiện ánh mắt dì Khương nhìn cậu có chút không thích hợp. Tiểu đáng thương đã cố tình mặc áo cao cổ, còn tưởng rằng cổ áo không che được hết dấu răng, liền nhanh chóng kiểm tra lại, cũng không phát hiện vấn đề gì!

Tiểu đáng thương đi đến trước mặt dì Khương, có chút không xác định hỏi: “Dì Khương, quần áo cháu mặc hôm nay có vấn đề gì sao?”

“Không có! Tiểu Ngụ hôm nay đặc biệt đẹp!” Dì Khương cười tủm tỉm, nhìn xuống dưới lầu xác định Người mù không có mặt, bước đến bên cạnh Tiểu đáng thương nhỏ giọng hỏi “Tiểu Ngụ nè, tối hôm qua thiếu gia đã kí hiệu cậu sao?”

Tiểu đáng thương đỏ mặt, ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Dì Khương, dì…… Sao dì lại hỏi chuyện này?”

“Ai da! Tin tức tố đêm hôm qua của cậu nồng đến mức Beta như dì cũng nghe thấy được đó.”

Tiểu đáng thương chân tay luống cuống, cậu không ngờ kỳ phát tình tối hôm qua so với tưởng tượng của cậu còn nghiêm trọng hơn.

“Cháu… Hôm qua cháu đã tiêm dược ức chế nhưng không biết tại sao kỳ phát tình lại không bị áp chế.” Cậu nhìn dáng vẻ dì Khương như còn muốn nghe tiếp, chỉ có thể mở miệng, “Ngày hôm qua Trạch ca giúp đỡ, tạm thời kí hiệu cho cháu, đem kỳ phát tình áp xuống.”

“Ồ……” Dì Khương hiểu ra, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Dì còn tưởng đã thành rồi chứ……”

“Dạ?” Tiểu đáng thương không nghe rõ câu cuối.

Dì Khương xoay người, liền đẩy cậu ra khỏi cửa, tươi cười nói: “Tiểu Ngụ cậu ra sân gọi thiếu gia vào dùng cơm giúp dì nhé! Chân cẳng của một bà già như dì đã không được nhanh nhẹn nữa rồi!”

Nói xong dì Khương trở về phòng bếp, để lại Tiểu đáng thương đứng một mình đang phân vân không biết có nên đi hay không. Tiểu đáng thương suy nghĩ, dù sao Người mù cũng giúp cậu vượt qua kỳ phát tình lại không có làm ra chuyện mà cậu không đồng ý. Hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ thầm bản thân không cần sợ, chậm rì rì tiến ra cửa.

Ngoài sân, Người mù ngồi trên ghế bên cạnh một cái hồ nhỏ, tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiểu đáng thương sợ chính mình làm hắn tỉnh, liền nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nhìn ngắm một bên sườn mặt của Người mù, không nghĩ tới lại đánh thức hắn.

“Tiểu Ngụ?” Người mù nghe được tiếng bước chân của Tiểu đáng thương, thời điểm cậu vừa ra khỏi cửa hắn liền tỉnh, hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Ngồi bên này.”

Tiểu đáng thương nhanh chóng ngồi xuống, cậu cách ra một chút chừa khoảng không gian ở giữa cho cả hai.

“Dì Khương gọi ngài vào ăn cơm.”

“Ừ.” Người mù gật gật đầu, ngồi dậy hỏi, “Thân thể em có khỏe không? Có không thoải mái hay không?”

“Rất…… Rất tốt, đêm qua cảm ơn ngài.” Tiểu đáng thương cúi đầu nghịch ngón tay, cũng không hiểu vì cái gì Người mù lại hỏi như vậy.

Người mù nâng tay đặt trên vai cậu: “Hai ngày này em không cần trốn tránh tôi, em cần tin tức tố Alpha làm bạn.”

Tiểu đáng thương muốn cự tuyệt nhưng cũng không nghĩ ra lý do, chỉ có thể gật gật đầu nói: “Được.”

Người mù nhoẻn miệng cười, đứng lên đưa tay ra nắm lấy tay Tiểu đáng thương, “Đi thôi! Trở về ăn cơm.”

Tiểu đáng thương nắm tay Người mù, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Đây là tin tức tố yêu cầu! Là tin tức tố yêu cầu! Tin tức tố yêu cầu!”

1 nhận xét: