Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 7

Sau khi chọn xong lễ phục, Tiểu đáng thương liền bị nhân viên cửa hàng mang sang một bên đo kích thước, trong thời gian chờ đợi Hoàng Li nhanh chóng kéo Người mù ngồi ở trên ghế sofa hỏi chuyện.

“Anh, đây là chị dâu của em mà mẹ tìm cho anh sao?” Sáng hôm qua, lúc Hoàng Li xuống lầu nghe được mẹ mình cùng người khác trò chuyện, cô chỉ nghe được là anh trai sắp kết hôn, không nghĩ tới đây lại là sự thật.

Người mù gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Độ xứng đôi tin tức tố của Tiểu Ngụ cùng anh cao tới 98.25%, mẹ cũng không muốn để một phế nhân như anh trở thành công cụ liên hôn trong dòng họ nên liền để anh cùng Tiểu Ngụ kết hôn.”

“Chị dâu không nói gì sao?”

“Không có, thái độ của Tiểu Ngụ đối với chuyện cùng anh kết hôn có chút bình thản, có thể là mẹ đã tìm gặp cậu ấy.” Người mù nở nụ cười, “Bất quá, Tiểu Ngụ có thể đồng ý gả cho anh, đó chính là may mắn của anh.”

Hoàng Li nghe xong liền rùng mình đối với suy nghĩ này của hắn: “Má oi! Anh lại bắt nạt cẩu độc thân như em!”

“Chính xác mà nói thì hiện tại, hẳn là anh cũng cùng là cẩu độc thân như em.”

Hoàng Li cả kinh, thiếu chút nữa tưởng chính mình nghe lầm.

“Anh và cậu ấy vừa gặp mặt ngày hôm qua, chỉ mới vừa lĩnh chứng xong.” Người mù cười nói “Ban đầu anh hi vọng cậu ấy có thể từ chối cuộc hôn nhân này, dù sao thì anh cũng là một người mù, nhưng thái độ của cậu ấy đối với anh cũng không giống giả vờ. Li Li, anh muốn thử một lần.”

Từ nhỏ Hoàng Li đối với anh trai Người mù đã là ủng hộ vô điều kiện, hắn từ nhỏ đều đã phi thường chiều chuộng cô. Thế nhưng lần này cô có chút không muốn đồng ý, cô sợ Tiểu đáng thương rồi cũng sẽ rời đi, cũng rất sợ anh trai mình lại bị tổn thương. Nhưng cuối cùng Hoàng Li vẫn nói: “Vâng! Anh trai em đẹp như vậy, khẳng định có thể đem anh Tiểu Ngụ mê hoặc đến thần hồn điên đảo!”

Tiểu đáng thương đo kích thước xong, bước ra thì nhìn thấy hai anh em kia dựa vào nhau lặng lẽ nói chuyện.

“Anh, thật ra anh không biết, xem ánh mắt anh Tiểu Ngụ nhìn anh liền biết rằng anh rất có hi vọng, chỉ là anh ấy quá dễ thẹn thùng rồi đi!” Hoàng Li vừa nói xong, ngẩng đầu liền trông thấy Tiểu đáng thương đứng ở cách đó không xa “Anh, đo xong rồi sao?”

Người mù nghe vậy, liền đứng lên nói: “Tiểu Ngụ?”

“Trạch ca, em đo xong rồi.” Tiểu đáng thương ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Người mù.

Người mù hướng Tiểu đáng thương đưa tay mình ra, Tiểu đáng thương nhìn tay hắn, không biết có nên đặt tay lên hay không. Cậu liếc nhìn Hoàng Li bên cạnh xem cuộc vui, hít sâu rồi đưa tay mình ra đặt vào lòng bàn tay Người mù.

“Chúng ta trở về trước, buổi tối em có muốn tới dùng cơm không?” Người mù cảm thấy Hoàng Li có thể trở thành một công thần mạnh mẽ.

“Em không đi đâu!” Hoàng Li phi thường thẳng thắn, “Không biết đến lúc đó em là đi ăn cơm hay đi ăn cẩu lương đây nữa?”

Người mù cúi đầu cười: “Một cái là món chính, một cái là điểm tâm.”

Hoàng Li tức giận lườm hắn một cái, nói: “Anh mau về đi.”

Người mù cũng không tiếp tục đùa, nắm tay Tiểu đáng thương đang bị chọc cười rời đi.

Tiểu đáng thương có chút không rõ lắm, tại sao Người mù mua trang phục xong lại mua cho cậu thêm một bộ nữa, sau đó về đến nhà ngồi ở trên bàn ăn dùng cơm đột nhiên nghĩ đến bốn chữ —— trang phục kết hôn.

Lần này sau khi ăn xong, thời điểm Tiểu đáng thương giúp dì Khương thu dọn chén đĩa thiếu chút nữa đã làm rớt vài cái đĩa, tâm trạng cứ thẩn thờ liền bị dì Khương bảo ra khỏi phòng bếp. Vừa ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng Người mù ngồi ở trên ghế salon, Tiểu đáng thương cảm thấy có chút biệt nữu, liền lựa chọn đi lên lầu, trở về phòng của mình.

“Alo! Anh hai!” Tiểu đáng thương vừa ngồi ở trên giường liền nhận được điện thoại của em gái.

Tiểu đáng thương rất nhiều ngày chưa nói chuyện với em gái, tâm trạng liền thêm thập phần vui vẻ.

“Tiểu Ý, em ăn cơm chưa?”

Đầu bên kia điện thoại dường như Hùng Ý đang ở trên bờ biển, có âm thanh bọt biển kèm theo: “Em ăn rồi nha! Hai ngày nay Mạt Kiệt mang em đến thành phố H chơi, anh có nghe thấy không? Là thanh âm của sóng biển!”

Tiểu đáng thương đối với người em rể Mạt Kiệt này phi thường hài lòng, anh là người đầu tiên đối xử tốt với hai anh em họ ngoại trừ viện trưởng cô nhi viện, đem Hùng Ý giao cho anh, là quyết định mà Tiểu đáng thương cảm thấy đúng đắn nhất sau bao nhiêu năm sống trên cuộc đời.

“Nghe được.” Thanh âm Tiểu đáng thương tràn đầy sủng nịch.

“Đúng rồi anh hai! Nghe nói anh đã tìm được người xứng đôi tin tức tố với mình thành công rồi sao?”

“Ừm.” Tiểu đáng thương nhắc tới chuyện này liền có chút bất đắc dĩ, cậu vẫn đang suy nghĩ làm sao để nói chuyện này cùng Tiểu Ý.

Hùng Ý trầm mặc vài giây, hỏi: “Người kia… tính cách của hắn thế nào? Hắn đối với anh có tốt không? Các anh…”

Tiểu đáng thương hít sâu một hơi: “Tiểu Ý, anh cùng hắn đã kết hôn rồi.”

“Cái gì?! Anh hai, chuyện quan trọng như vậy tại sao anh lại không nói với em!” Hùng Ý có chút tức giận với Tiểu đáng thương, anh trai cô lại có thể tự lo liệu chuyện quan trọng như vậy mà không hề nói cho cô biết gì cả.

“Anh… Hắn đối với anh rất tốt, nhà hắn cũng rất giàu, Tiểu Ý em không cần lo lắng cho anh.” Tiểu đáng thương nói đến đây dừng một chút “Dù sao có thể khiến trung tâm xứng đôi thông báo cho anh thì độ phù hợp nhất định cao đến khó tin, cuối cùng vẫn là phải ở cùng nhau.”

Hùng Ý cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi! Chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi.”

Trước lúc cúp điện thoại, Hùng Ý liên tục nhấn mạnh sau này nếu Tiểu đáng thương có việc phải lập tức nói với cô, không được tự mình gánh vác. Tiểu đáng thương lần đầu tiên treo điện thoại của em gái, cậu cảm thấy bản thân lúc này xác thực cần suy nghĩ thật kĩ, cậu phải làm theo những gì trước đây mình đã hứa cùng nhà họ Hoàng rồi mới có thể thoải mái rời đi.


Editor cùng beta có lời muốn nói:

cau-luong.jpg

1 nhận xét: