Người mù đã quen với việc có nhân viên cửa hàng hỗ trợ, phụ giúp thay đổi trang phục, thế nhưng hôm nay lại không giống như trước đây, chồng hợp pháp của hắn Tiểu đáng thương đang ở ngay bên cạnh.
“Tiểu Ngụ, đến đây, giúp tôi một chút.”
Hoàng Li vừa mới chuẩn bị bước vào phòng thay quần áo để giúp Người mù đột nhiên sững sờ, Tiểu đáng thương nghe thấy cũng ngạc nhiên không kém.
“A? Được.” Tiểu đáng thương một tay tiếp nhận trang phục từ Hoàng Li, tay kia không biết nên đặt ở chỗ nào trên người của Người mù mới tốt. Cuối cùng lựa chọn nắm lấy ống tay áo Người mù, không ngờ vừa mới nắm tay áo thì bị Người mù trở tay xoay một cái, nắm lấy tay cậu mười ngón đan xen.
“Đi thôi!” Người mù tâm tình cực kì tốt, nắm tay Tiểu đáng thương bước đi.
Tiểu đáng thương trước mặt nhiều người như vậy bị Người mù nắm tay, gương mặt không nhịn được liền đỏ bừng.
Hai người tiến vào phòng thay đồ, Người mù tự giác bắt đầu cởi quần áo, Tiểu đáng thương giúp hắn đem áo khoác treo trên tường, quay người lại nhìn thấy Người mù đã cởi bỏ hai nút áo sơ mi phía trên, lộ ra vùng xương quai xanh cân xứng tinh xảo. Người mù vừa mới cởi đến nút áo thứ ba liền bị Tiểu đáng thương vội vàng ngăn cản.
“Không cần phải cởi áo sơ mi!” Tiểu đáng thương khẽ cau mày, đem nút áo người mù đã cởi ra gắn lại.
Người mù không nhịn được cười, nói: “Có đúng không?”
Tiểu đáng thương đột nhiên nhìn thấu Người mù là đang cố ý trêu mình, quay người lại đưa lưng về phía Người mù, đem quần tây đưa về sau cho hắn, nói: “Quần… Ngài tự đổi.”
Người mù nghe theo hướng âm thanh phát ra, đưa tay nhận lấy quần rồi lui về sau một bước, ngồi vào ghế sofa nhỏ bắt đầu thay. Tiểu đáng thương đưa lưng về phía hắn nghe vài âm thanh nhỏ phát ra từ phía hắn, trong đầu liền rối như tơ vò, phảng phất lóe lên vô số hình ảnh.
Người mù đổi quần xong, nhận ra Tiểu đáng thương không có động tĩnh, nói: “Tiểu Ngụ, tôi thay xong rồi.” Bên trong phòng thay quần áo bên vẫn rất yên ắng, bất quá Người mù nghe thấy được từng hương vị ngọt ngào “Tiểu Ngụ?”
“A? Sao cơ… Trạch ca ngài thay xong rồi sao?” Tiểu đáng thương trong nháy mắt tỉnh táo, vừa rồi cậu lại vì Người mù thay quần áo mà phát ra tin tức tố.
“Ừm, lấy âu phục tới đi.” Người mù phối hợp giơ tay lên.
Tiểu đáng thương gỡ áo khoác treo trên giá áo xuống, cẩn thận giúp Người mù mặc âu phục vào, trong đầu lại nhớ đến hình dáng cô em gái nhỏ giúp mình chỉnh đốn trang phục ngày nào. Cậu đứng ở trước mặt Người mù nhẹ nhàng vuốt phẳng trang phục của hắn. Tiểu đáng thương làm xong những thứ này, mới ngẩng đầu, tầm nhìn khẽ chạm vào đôi mắt Người mù.
Người mù cúi đầu, mi mắt hạ xuống, phảng phất như đang nhìn cậu, Tiểu đáng thương đột nhiên cảm giác tim của mình cứ như không thể khống chế được mà đập nhanh hơn.
Nhớ đến chuyện lần trước, lần này Người mù đại khái cũng biết Tiểu đáng thương lại ngẩn người, hắn cũng không có mở miệng gọi cậu, mà đưa tay ra chạm tới cánh tay Tiểu đáng thương, nhẹ nhàng nắm chặt, chợt nhận ra Tiểu đáng thương gầy hơn bản thân hắn rất nhiều.
Nhịn không được nhíu mày, mở miệng: “Em quá gầy rồi.”
Người mù đột nhiên lên tiếng, dọa Tiểu đáng thương lui về sau một bước đứng không vững, lại bị Người mù thuận thế kéo vào lòng, hắn nhân cơ hội sờ soạng hai cái, nói: “Sau này để dì Khương làm nhiều đồ ăn một chút cho em, nuôi em có thịt lên một chút mới tốt.”
Tiểu đáng thương nằm trong lồng ngực lúng túng, có chút không biết làm sao: “Em…em cảm thấy bản thân mình rất tốt rồi, thật sự không…”
Người mù sợ nếu còn ôm nữa thì sẽ phản tác dụng, chậm rãi buông Tiểu đáng thương ra, cầm tay cậu, hai gò má Tiểu đáng thương đỏ bừng cúi đầu nhìn mũi chân, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi?”
Người mù cũng không nói, gật gật đầu cùng Tiểu đáng thương ra khỏi phòng thay đồ.
“Em biết bộ này thích hợp nhất mà!” Hoàng Li nhìn thấy Người mù liền lộ ra biểu tình thoả mãn “Anh, anh tới đây!”
“Làm sao vậy?” Người mù bất đắc dĩ tiến đến nơi phát ra âm thanh.
Tuy Người mù không nhìn thấy nhưng Tiểu đáng thương cùng các nhân viên đều phát hiện trên âu phục hắn đang mặc xuất hiện những tia sáng, đó cũng chính là điểm nhấn của bộ quần áo.
Hoàng Li đột nhiên quay sang người cần phải phát biểu ý kiến nhất “Anh Tiểu Ngụ, anh trai em đẹp trai không?”
“Đẹp.” Tiểu đáng thương thành thực gật đầu.
Tiểu đáng thương đứng phía sau Người mù không nhìn thấy, thế nhưng Hoàng Li rõ ràng nhìn thấy anh trai mình nhếch miệng lên.
Má oi! Này rõ ràng là một lão yêu tinh!
Editor có lời muốn nói: Bởi vì tập thể editor đang edit bộ Sau khi ly hôn bị thuộc tính của thụ vả vỡ mặt nên tạm thời đình công, vì vậy tui với beta sẽ nhanh chóng lấp hố trong tuần sau UwU Cơ mà beta cũng có lời muốn nói.
Beta có lời muốn nói: Tui không muốn nói gì hết (o´・ω・`)ノ
[…] Bài trước [GP] Chương 4Bài sau [GP] Chương 6 […]
Trả lờiXóa