Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 5

Tiểu đáng thương từ nhỏ đến lớn chỉ có một bộ âu phục duy nhất, bộ âu phục đó là lúc kết hôn em gái chọn cho cậu. Tiểu đáng thương cảm thấy bộ âu phục đó vẫn rất mới còn mặc được, nhưng nếu nghĩ đến giá của bộ âu phục này thì Người mù cũng sẽ không đồng ý, cho nên Tiểu đáng thương liền lén lút đem nó giấu đi.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Người mù ngồi bên cạnh hỏi.

Từ lúc lên xe Tiểu đáng thương vẫn luôn yên tĩnh, không nói lời nào cũng không có hành động gì. Người mù đột nhiên thật hiếu kỳ, đứa nhỏ ngoan như vậy đang nghĩ cái gì chăm chú như thế.

“Không có gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ không quan trọng.” Tiểu đáng thương nhớ tới cảnh tượng bản thân mặc âu phục do em gái lựa chọn liền không giấu được ý cười.

Người mù nghe được ý cười trong lời nói của cậu, hỏi: “Là chuyện rất vui vẻ sao?”

“Vâng… là một chuyện rất vui vẻ.” Tiểu đáng thương thành thật trả lời.

Người mù suy nghĩ một chút: “Có thể chia sẻ với tôi không?”

Tiểu đáng thương nụ cười bỗng chốc cứng đờ, cắn nhẹ môi dưới, không biết mở miệng như thế nào, bầu không khí nhất thời trở nên có chút lúng túng.

“Xin lỗi, em…”

“Không sao.” Người mù giơ tay lên mò đến đỉnh đầu Tiểu đáng thương, xoa xoa nhẹ “Tôi chờ em, chờ em bằng lòng nói cho tôi.”

Tiểu đáng thương đột nhiên cảm thấy bản thân đã lên thuyền giặc rồi đi, chuyện này cách dự kiến lúc trước của nhà họ Hoàng càng ngày càng xa.

Xe dừng lại trước cửa hàng sang trọng nhất của quảng trường, Tiểu đáng thương phát hiện chú Lưu vẫn ngồi yên không có động tác gì, cậu liền chuẩn bị xuống mở cửa cho Người mù, vừa đụng đến tay cầm ở chỗ mình thì cửa bên kia đã có người kéo ra.

“Thiếu gia, tiểu thư đã chuẩn bị âu phục mới chờ ngài.” Vị quản lí vừa kéo cửa mặc một thân trang phục trang trọng, trên ngực đeo một cái lệnh bài.

Người mù cũng không để ý tới hắn, vỗ vỗ vai Tiểu đáng thương: “Chúng ta đến rồi.”

Tiểu đáng thương lưu loát đẩy cửa định bước ra khỏi xe, chân vừa duỗi thẳng chuẩn bị ra ngoài thì bị Người mù kéo trở lại. Tiểu đáng thương không biết chỗ nào có vấn đề, quay đầu nhìn Người mù, chỉ thấy tay Người mù nắm thật chặt tay cậu bước xuống.

Bên ngoài, quản lí tưởng thiếu gia nhà mình cùng thiếu phu nhân giận dỗi. Nhìn Người mù nắm một quả táo tây đỏ bừng bước xuống, trong đầu đột nhiên nhảy ra hai chữ ‘Thật xứng’.

Quản lí dẫn hai người bước vào cửa hàng, vừa tới trước cửa tiệm, bên trong liền có một giọng nữ truyền đến: “Anh!”

Tiểu đáng thương nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lại ăn mặc thời thượng nhào vào lồng ngực Người mù, Người mù cũng không có buông bàn tay đang nắm chặt tay cậu ra, dùng bàn tay còn lại ôm lấy cô ấy, khiến cậu cảm thấy có chút lúng túng.

“Đây chính là chị dâu đi?” Cô gái từ lồng ngực Người mù tiến đến trước mặt Tiểu đáng thương, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cậu.

Tiểu đáng thương bị người ta nhìn đến sốt sắng, nhịn không được muốn né tránh, núp phía sau lưng Người mù khiến cô kia bật cười.

“Đừng đùa cậu ấy nữa.” Người mù vỗ vỗ tay Tiểu đáng thương “Tiểu Ngụ chưa có thân thiết với em, gọi cậu ấy là anh Ngụ đi, không thể gọi chị dâu, cậu ấy sẽ không vui.”

Cô gái khiếp sợ nghe những lời Người mù nói, lập tức lui về sau một bước, nói với Tiểu đáng thương: “Anh Tiểu Ngụ, đây là lần đầu gặp gỡ, em tên gọi là Hoàng Li, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”

Tiểu đáng thương dù sao cũng là một đứa bé hiểu chuyện, mỉm cười: “Xin chào, anh gọi Hùng Ngụ, là anh trai em…”

“Chồng hợp pháp.” Người mù nhìn cậu ngập ngừng, mở miệng giúp cậu nói phần còn lại.

Cửa hàng của Hoàng Li cũng tạm thời đóng cửa, nhân viên cửa hàng đem những bộ trang phục từ trên giá xuống, xếp thành hai hàng, bất quá Tiểu đáng thương nhìn chúng đều không cảm thấy có khác biệt gì. Cậu nhìn giá treo hai bên, lặng lẽ lật một thẻ, bị giá cả trên đó dọa sợ đến lập tức buông lỏng tay.

“Làm sao vậy?” Người mù cảm giác được cậu đột nhiên kích động, quan tâm hỏi.

“Không… Không có chuyện gì.” Tiểu đáng thương thật sự có chút xấu hổ vì động tác vừa nãy của bản thân.

Hoàng Li cũng chú ý tới hành động vừa rồi của Tiểu đáng thương, cười nói: “Không có chuyện gì đâu anh Tiểu Ngụ, đây đều là sản nghiệp của em.”

Người mù đoán được đại khái, nhéo nhẹ tay Tiểu đáng thương: “Em đi xem xem, có thích bộ nào không.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu đáng thương thấy nhiều quần áo như thế, bản thân cậu còn có thể tùy ý chọn lựa, đưa tay ra muốn chạm đến nhưng lại sợ quần áo bị chính mình làm hỏng.

“Nếu anh thích thì liền lấy thử xem.” Hoàng Li đứng ở bên cạnh Tiểu đáng thương mỉm cười cổ vũ cậu.

Tiểu đáng thương bị nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu chọn lấy một bộ màu xanh đậm.

Hoàng Li nhìn cậu lấy bộ này liền sáng mắt: “Mắt thẩm mỹ của anh Tiểu Ngụ thật tốt! Bộ này là em mời một nhà thiết kế rất nổi tiếng, mới vừa thiết kế xong!”

Đáng tiếc Tiểu đáng thương chỉ là một người bình thường, không hiểu bộ y phục này có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua cảm thấy màu này tương đối phổ biến.

Hoàng Li giải thích: “Anh xem, bộ quần áo đang bị nhăn, vừa vặn gặp phải ánh sáng, điểm nhấn của bộ y phục này liền hiện ra.”

Âu phục màu xanh đậm, chỉ là thoáng nhăn mắt một chút liền nhìn thấy tại nơi đó để lộ ra từng tia ánh bạc.

“Thật là tinh xảo…” Tiểu đáng thương không nhịn được than thở.

“Kỳ thực ban đầu chỉ bạc này muốn làm thành một bức tranh, bất quá lúc cắt may thì có xảy ra chút sai sót, chủ đề của bộ trang phục này là ngân hà.” Hoàng Li nói xong lấy quần áo so với vóc người của Tiểu đáng thương, phát hiện chênh lệch có hơi lớn “Để anh trai em mặc cho anh xem đi!”

1 nhận xét: