Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 4

Sắc trời dần tối, Tiểu đáng thương và Người mù ngồi trên ghế sofa cùng xem TV, dì Khương gọt một đĩa trái cây để trên bàn, nhìn Tiểu đáng thương với ánh mắt mong đợi.

Tiểu đáng thương càng nghĩ càng khó hiểu, không biết tại sao dì Khương lại cứ nhìn cậu. Dì Khương thấy cậu không hiểu ý mình, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, chỉ chỉ đĩa trái cây đã cắt rồi chỉ đến Người mù, lúc này Tiểu đáng thương cuối cùng cũng nhận ra.

“Ngài muốn ăn táo tây không?”

Người mù gật gật đầu, Tiểu đáng thương bưng đĩa trái cây, dùng nĩa xiên một miếng táo tây định đưa cho Người mù, lại không biết phải nói như thế nào, quay đầu muốn hỏi dì Khương, dì Khương chỉ vào tay Người mù, Tiểu đáng thương liền ngây ngẩn.

“Cái kia… Em có thể nắm tay ngài sao?” Tiểu đáng thương suy nghĩ xong, vẫn muốn hỏi một chút.

“Đương nhiên, chúng ta đã là chồng chồng hợp pháp.” Người mù rất thản nhiên đưa tay cho cậu, thật ra hắn nghe được âm thanh dì Khương đặt đĩa trái cây xuống bàn, chỉ là muốn xem xem Tiểu đáng thương sẽ làm gì.

Tiểu đáng thương đối với hành động đột ngột của Người mù không khỏi có chút hồ đồ, chầm chậm đem cái nĩa đã xiên miếng táo đưa vào tay hắn.

Người mù thoáng nhướn mi, hắn còn tưởng rằng Tiểu đáng thương sẽ trực tiếp đút cho hắn, dẫu vậy, hắn vẫn cầm cái nĩa kia cắn một cái hết khối táo, xong lại trả cái nĩa lại cho cậu. Tiểu đáng thương suy nghĩ một chút, vẫn là chính mình giúp hắn xiên táo.

Ăn xong ba miếng táo tây, Người mù cầm cái nĩa đã xiên sẵn một miếng táo, suy nghĩ hai giây rồi đưa tới trước mặt Tiểu đáng thương: “Em cũng ăn đi.”

Tiểu đáng thương không biết có nên ăn hay là không, nhìn chằm chằm cái nĩa trên tay Người mù, hạ quyết tâm nhắm mắt cắn một cái.

“Cái này có tính là hôn gián tiếp hay không?” Người mù đột nhiên mở miệng dọa Tiểu đáng thương nhảy dựng một cái, dì Khương ngồi bên cạnh đang xem cuộc vui trực tiếp cười ra tiếng.

Buổi tối, hai người chúc nhau ngủ ngon, tuy rằng Người mù còn muốn có thêm một nụ hôn chúc ngủ ngon nữa cơ, nhưng hắn cảm thấy hành động này sẽ doạ Tiểu đáng thương thu về trong vỏ bọc rùa nhỏ của mình, tạm thời từ bỏ vậy.

Buồi sáng ngày hôm sau, Tiểu đáng thương vẫn dậy sớm theo thói quen, bước xuống lầu thấy dì Khương đang bận rộn trong phòng bếp, lại không nhìn thấy thân ảnh của Người mù, hẳn là hắn còn đang ngủ. Tiểu đáng thương đi đến nhà bếp, xem xem có gì cần mình giúp đỡ không.

“Chào buổi sáng, dì Khương!”

“Ôi!” Dì Khương trông thấy cậu, liền bất ngờ: “Tiểu Ngụ sao lại dậy sớm thế!”

Tiểu đáng thương cười: “Dì Khương, cháu có thể giúp đỡ cái gì không?”

“Không có, không…” Dì Khương chợt nhớ “Đúng rồi, dì Khương có một việc cần cậu giúp đỡ này.”

“Chuyện gì ạ?”

Dì Khương chỉ trên lầu, nói: “Gọi thiếu gia rời giường giúp dì nhé.”

Tiểu đáng thương đứng ở ngoài cửa phòng Người mù, không khỏi xoắn xuýt, vừa rồi cậu đáp ứng dì Khương đi gọi Người mù rời giường, nhưng trên đường lên lầu nhớ lại hành động của Người mù trên salon tối hôm qua, vẫn cảm thấy bản thân có chút biệt nữu.

Cuối cùng, Tiểu đáng thương quyết định giơ tay lên gõ cửa.

“Cùm cụp ——” cửa được mở ra từ bên trong.

Tiểu đáng thương sững sờ nhìn Người mù mặc một thân âu phục trước mắt: “Hoàng tiên sinh, ngài chuẩn bị ra ngoài sao?”

Người mù nghe xưng hô của Tiểu đáng thương liền chau nhẹ mày, gật đầu một cái: “Ừ, một chút nữa đi xem quần áo mặc trong lễ cưới, em cũng chuẩn bị đi, đi cùng tôi.”

“Em cũng phải đi sao?” Tiểu đáng thương không hiểu rõ, nhưng ngẫm lại, những quần áo mình đã mặc trước đây, sau này cũng không thể nào mặc lại được nữa, dù sao sau khi cùng Người mù kết hôn chắc chắn phải đến rất nhiều nơi quan trọng, cần phải thay đổi trang phục thích hợp.

Tiểu đáng thương cùng Người mù xuống lầu, Người mù đứng ngay đầu cầu thang, mở miệng cường điệu vấn đề xưng hô với Tiểu đáng thương.

“Tiểu Ngụ, nếu như em cảm thấy gọi tên tôi không thuận miệng thì em cũng có thể gọi tôi là A Trạch.” Người mù suy nghĩ một chút liền nói thêm một câu, “Chúng ta bây giờ đã lĩnh chứng. Nếu như đi ra ngoài em vẫn gọi tôi là thiếu gia thì hai chúng ta sẽ biến thành chuyện cười trong mắt người khác.”

Tiểu đáng thương lại bắt đầu xoắn xuýt, cậu thử mở miệng phát hiện bản thân vẫn không thể kêu lên hai chữ “A Trạch” được, suy nghĩ một chút, hỏi: “Em có thể gọi ngài là Trạch ca được không?”

“Đương nhiên có thể.” Người mù hài lòng.

1 nhận xét: