Thời điểm Tiểu đáng thương ngồi vào bàn chuẩn bị dùng cơm tối, quả thật không dám tưởng tượng trên bàn ăn chỉ có ba người mà đồ ăn lại nhiều và phong phú như vậy.
Cậu nhìn thấy dì Khương lần lượt bưng đĩa ra, mỗi đĩa đều đặt cạnh bên một bông hoa hướng dương được khắc trên bàn, Tiểu đáng thương nghĩ đây là phương thức trình bày thức ăn của người có tiền, cho đến khi cậu thấy dì Khương đặt chén đũa vào tay Người mù, tỉ mỉ nói cho hắn bông hoa hướng dương nào thể hiện cho món ăn nào, vẻ mặt cậu lại hiện lên vài phần khó hiểu.
Dì Khương chú ý tới biểu cảm trên gương mặt của cậu, liền giải thích: “Khi còn nhỏ thiếu gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó đôi mắt cậu ấy không nhìn thấy được nữa, Phu nhân sợ thiếu gia không thể sinh hoạt bình thường nên làm riêng cho cậu ấy một cái bàn, mỗi một món ăn đều luôn được đặt ở vị trí cố định, như vậy đối với thiếu gia rất tiện lợi.”
Tiểu đáng thương gật gật đầu.
Dì Khương ngồi đối diện Tiểu đáng thương, xới cơm cho ba người, Người mù như nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Cậu thích hay không thích ăn món nào thì cứ cùng dì Khương trao đổi, ngày mai muốn ăn cái gì cũng có thể nói với dì Khương, tay nghề của dì Khương rất tốt.”
Trước đây Tiểu đáng thương đều là có gì ăn đó, nghe hắn nói vậy nhất thời kinh hoảng, vội vàng nói: “Em không kén ăn, dì Khương làm cái gì cũng rất ngon.”
“Hùng thiếu gia ngoan ngoãn thiệt nha, thiếu gia, cậu lời to rồi!” Dì Khương đã nghe chú Lưu nói về hoàn cảnh gia đình của Tiểu đáng thương, đứa nhỏ này quá làm cho người ta đau lòng, thật tâm trong đáy lòng bà hi vọng cậu có thể cùng thiếu gia chung sống với nhau thật tốt.
Tiểu đáng thương đỏ mặt, trộm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Người mù. Người mù lẳng lặng ăn cơm, phảng phất như không nghe thấy.
Sau khi ăn xong, Tiểu đáng thương chủ động đứng dậy giúp dì Khương thu dọn bàn ăn, dì Khương ở Hoàng gia làm việc nhiều năm như vậy, làm gì có lúc nào lại để chủ nhân tự mình dọn dẹp, vội vàng đến gần giành lại chén đĩa Tiểu đáng thương đang bưng, nói: “Đừng, đừng, đừng… Hùng thiếu gia cậu để dì làm là tốt rồi, cậu mau ra xem TV cùng thiếu gia đi!”
Tiểu đáng thương không nghĩ tới dì Khương lại ngăn cản mình, cậu có chút khó hiểu, cảm thấy chính mình ăn cơm xong thì nên giúp bà thu dọn mới phải, liền nói: “Không có chuyện gì đâu dì Khương, trước đây cháu ở nhà cũng đã quen rồi, cháu giúp dì dọn dẹp, xong sẽ cùng Hoàng tiên… Hoàng Trạch xem TV.”
“Dì Khương, dì để cậu ấy dọn cùng đi.” Người mù lau xong miệng, nói “Tôi ngồi trên ghế sofa chờ cậu.”
Câu cuối cùng là nói với Tiểu đáng thương, Tiểu đáng thương gật gật đầu, chợt nhớ Người mù không nhìn thấy, nói: “Được.”
Đây là lần đầu tiên dì Khương thu dọn xong nhanh như vậy, bà cảm thấy thiếu phu nhân thật sự là quá tốt! Đứa trẻ hiền lành đáng yêu như thế ai lại không thích chứ? Thời điểm hai người đã dọn dẹp xong toàn bộ phòng bếp, xưng hô của dì Khương với Tiểu đáng thương từ “Hùng thiếu gia” liền trở thành “Tiểu Ngụ”.
Tiểu đáng thương lau khô tay, đi tới ghế sofa. Mắt nhìn thấy Người mù ngồi trên ghế sofa, nghĩ nghĩ một hồi cũng ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.
“Tại sao không ngồi ở đây?” Người mù nghe âm thanh cậu ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Đến đây ngồi.”
“Sao… Làm sao vậy?” Tiểu đáng thương không biết tại sao Người mù lại đưa ra yêu cầu như thế, chậm rãi di chuyển đến, ngồi bên cạnh Người mù.
Tay Người mù mò tới nắm tay Tiểu đáng thương, Tiểu đáng thương nhất thời co rúm một chút, nhưng tay vẫn là tùy ý để Người mù cầm. Người mù nắm tay Tiểu đáng thương, khóe miệng hơi giương lên.
“Tiểu Ngụ?” Người mù cười khẽ, hắn không biết mặt Tiểu đáng thương đã đỏ như quả táo tây, “Tôi nghe dì Khương kêu cậu như thế, cũng rất hay! Lễ cưới sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau, cậu có ý tưởng gì không?”
Tay Tiểu đáng thương trong nháy mắt siết chặt, nói: “Mọi thứ cứ theo an bài của ngài là tốt rồi.”
Thật ra, thời điểm Tiểu đáng thương nghe đến lễ cưới thì có chút khiếp sợ, nếu cậu cho rằng cậu cùng Người mù lĩnh chứng xong, cậu liền trở thành “Hoàng thiếu phu nhân” thì chắc chắn là cậu đang mơ mộng hão huyền. Người nhà họ Hoàng cũng đã nói, sau khi kết hôn nếu như gặp được chân ái thì cả hai liền có thể ly hôn, tuy rằng Tiểu đáng thương không mong chờ bản thân sẽ gặp được chân ái, thế nhưng cậu cảm thấy nếu hai người vẫn không có cảm tình với nhau, thì mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Cậu không biết, Người mù vốn hiểu rõ bản thân không thể nào nhìn thấy lại được nữa, cảm thấy Tiểu đáng thương vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác tốt hơn, tuy rằng độ phù hợp tin tức tố của bọn họ vượt qua 90%, nhưng hắn vẫn hi vọng cậu có thể tìm đến những Alpha bình thường. Thế mà đột nhiên, bây giờ hắn lại muốn mở rộng trái tim mình, thử yêu thương cậu ấy một lần.
[…] Chương 3 […]
Trả lờiXóa