Tiểu đáng thương xuống xe, quay đầu muốn dìu Người mù một chút, lại phát hiện Người mù vốn đã tự mình xuống xe đi đến cổng biệt thự. Người mù đưa tay đẩy cổng biệt thự ra, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Hùng tiên sinh, mời vào.”
Tiểu đáng thương cùng Người mù đi vào sân, trong nháy mắt liền bị hoa cỏ rực rỡ thơm ngát hai bên đường hấp dẫn. Tiểu đáng thương trước giờ đều rất yêu thích làm vườn, trước đây cậu cũng thường trồng một số chậu cây tiên nhân cầu[1] trên ban công, sau đó vì hữu duyên mà được đến một cửa hàng hoa làm công, bà chủ cửa hàng vừa nhìn thấy đã rất yêu quý cậu, bà cũng tặng cho cậu rất nhiều loài hoa đẹp mà cậu không có tiền mua.
Người mù đi tới trước cửa, nhưng vẫn không cảm nhận được tiếng bước chân của Tiểu đáng thương, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu đáng thương lúc này mới giật mình , liền phát hiện mình đã ngắm nhìn những bông hoa kia quá mức chăm chú, lập tức chạy đến bên cạnh Người mù, nói: “Thật xin lỗi, hoa trong sân của ngài đẹp quá, em…”
“Những bông hoa này à…” Người mù đột nhiên thoáng nghĩ tới: “Chúng nó thật sự rất đẹp mắt phải không?”
Tiểu đáng thương sững sờ, lúc này mới nhớ lại Người mù không thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp kia ở trong sân.
“Chúng rất dễ nhìn, phi thường đẹp đẽ.” Tiểu đáng thương nghiêm túc nói.
“Cậu thích là tốt rồi, sau này bảo tài xế Lưu mang chúng đến nhiều một chút.”
“Thiếu gia, ngài đã trở về rồi sao?” Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề từ trong phòng bếp bước ra.
“Ừ.” Người mù đưa tay ra ôm lấy bả vai của Tiểu đáng thương, “Dì Khương, đây là chồng tôi, cậu ấy tên là Hùng Ngụ.”
Không chờ Người mù giới thiệu hết câu về Tiểu đáng thương, dì Khương liền vui vẻ cười, nói: “Thiếu phu nhân lớn lên thât đẹp mắt, dì là bảo mẫu từ nhỏ của thiếu gia, cậu cứ kêu dì là dì Khương là được, cậu đừng ngại, nếu có cái gì không hiểu thì cứ hỏi dì!”
“Dì… Dì Khương” Tiểu đáng thương bị dì Khương nhìn chằm chằm, có chút khẩn trương “Dì có thể gọi tên của cháu.”
“Thiếu phu nhân, cậu khách khí quá!” Dì Khương bị cách dùng từ của cậu chọc cười đến độ không ngừng lại được, bà nhìn Tiểu đáng thương gương mặt càng lúc càng ửng hồng, nghĩ một đứa trẻ dễ thẹn thùng như thế, sau này tâm tình thiếu gia cũng lúc nào cũng sẽ rất vui vẻ, hạnh phúc!
“Quên mất! Dì vẫn còn đang hầm thịt trong nồi!” Dì Khương nghe được trong không gian tràn ngập một chút vị khét, gấp đến độ quay người hướng nhà bếp chạy tới.
“Sau này cậu có chuyện gì không hiểu thì cậu cứ đi hỏi dì Khương, dì ấy sẽ giúp đỡ cậu.” Người mù cúi người xuống, lấy ra hai đôi dép lê từ trong tủ giày, nói: “Bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho cậu, cậu mang thử xem có vừa chân hay không.”
“Cảm ơn ngài.” Tiểu đáng thương mang dép lê, cùng Người mù đi vào bên trong. Đến phòng khách, cậu mới phát hiện trong nhà đều được trang trí thập phần mềm mại, an toàn. Trên sàn nhà được trải những chiếc thảm len, vật dụng nội thất đều bo tròn góc để tránh va chạm bị thương.
“Tôi dẫn cậu đi xem căn phòng một chút.” Người mù không biết Tiểu đáng thương đang suy nghĩ cái gì, hắn nghĩ có thể là do trong nhà trang trí đặc thù khiến Tiểu đáng thương cảm thấy khó hiểu, liền giải thích: “Những vật dụng trang trí trong nhà đều là mẹ tôi làm vào rất nhiều năm trước, vì lo lắng tôi có thể sẽ bị thương. Cậu thấy không thích sao?”
Tiểu đáng thương nhanh chóng lắc đầu, lại nhớ lại người trước mặt là người mù, vội vàng nói: “Sẽ không sẽ không, bác gái trang trí rất đẹp, rất dễ nhìn.”
“Sau này nếu cậu không thích liền có thể thay đổi, bây giờ tôi dẫn cậu lên lầu xem căn phòng.” Người mù nói xong quay người bước tới cầu thang. Tiểu đáng thương đi theo phía sau phát hiện thì ra thang lầu cũng được xây dựng cực kì an toàn, trên bậc thang cũng trải thảm sàn thật dày, vừa mềm mại lại vừa phòng ngừa va chạm.
“Ban đầu đây là phòng dành cho khách, cậu ở đây một thời gian, nếu có cần thêm cái gì thì liền đi tìm dì Khương.” Người mù đi đến phòng khách bên tay phải thì đẩy cửa ra.
Phòng của Tiểu đáng thương trước đây từng sống trang trí nội thất vô cùng đơn giản, đặc biệt là sau khi em gái được gả đi thì lại càng trống trải, vậy nên trong mắt cậu, đồ vật trong phòng khách thế này đã phi thường đầy đủ, thậm chí còn là rất nhiều.
“Cảm tạ ngài Hoàng tiên sinh, đồ vật ở đây đều đã đầy đủ, bất quá em có thể về nhà lấy hành lý của mình đến không?” Tiểu đáng thương cảm thấy nơi đây thật sự rất tốt, cậu âm thầm mang ơn Người mù thật sâu, tuy rằng cậu biết Người mù sẽ không thể nào nhìn thấy được.
“Hành lý của cậu chú Lưu đã đi lấy rồi.” Người mù dừng lại một chút, nói: “Chúng ta đã là chồng chồng hợp pháp, cậu trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.”
Tiểu đáng thương vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực, không ngờ chính mình lại kết hôn với người vừa chỉ gặp một lần “Vâng, Hoàng… Hoàng Trạch.”
Chú thích:
[1] Cây tiên nhân cầu
[…] Chương 2 […]
Trả lờiXóa