Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 23

Tiểu đáng thương đã lâu không ăn cơm cùng nhiều người như vậy, có điều người nhà họ Hoàng cũng ai cũng yên lặng mà ăn, suốt bữa ăn cũng chỉ nghe được thanh âm của bát đĩa. Bất quá, cho dù không ai nói chuyện cũng không thể ngăn được sự hiếu kỳ của người nhà họ Hoàng đối với cậu, Tiểu đáng thương bị mọi người nhìn chằm chằm luôn cảm thấy đầy áp lực, cúi đầu thấp đến mức sắp vùi vào trong chén.

Cuối cùng, chính là Hoàng Mạc kịp thời phát hiện rồi cứu cậu ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, ông thả bát đũa xuống, đảo tầm mắt qua nhìn mọi người: “Cơm ngon không ăn, các người đang nhìn cái gì.”

Hoàng Mạc lúc này cũng vừa vặn ăn xong, đứng dậy đi lên lầu không muốn quản nhóm tiểu bối này nữa. Trên bàn ăn, mấy người họ hàng còn đang muốn nói gì đó thì đã nhìn thấy Người mù cúi đầu ghé sát vào tai Tiểu đáng thương, thì thầm với cậu, rồi hai người liền đồng thời đứng lên.

Người hạ đũa tiếp theo là Hoàng phu nhân, bà trực tiếp đi theo phía sau Người mù cùng Tiểu đáng thương.

“A Trạch.” Chờ cho cả ba người đều bước vào phòng khách, Hoàng phu nhân mới lên tiếng gọi hai người phía trước.

“Mẹ.” Tay Người mù nắm chặt tay Tiểu đáng thương, mỉm cười: “Cám ơn người.”

Hoàng phu nhân không nghĩ tới Người mù sẽ nói câu này, nhất thời vô cùng xúc động, con trai bà vốn đã trưởng thành sớm hơn so với những người bạn đồng trang lứa, giờ đây cũng đã thật sự lớn rồi: “A Trạch, mẹ muốn cùng Tiểu Ngụ nói chuyện một lát.”

Người mù gật gật đầu, buông tay Tiểu đáng thương ra. Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu đáng thương gặp Hoàng phu nhân nhưng lại là lần đầu tiên cậu dùng thân phận bạn đời của Người mù đến gặp bà, bàn tay vừa bị hắn buông ra trong nháy mắt liền nắm chặt lại.

“Ơ! Một bà già như mẹ còn bị hai người các con ở đây show ân ái à?” Hoàng phu nhân nhìn thấy động tác nhỏ kia của cậu, liền nói đùa.

Tiểu đáng thương vừa nghe xong mặt đã ửng hồng, buông bàn tay đang nắm tay Người mù ra rồi cùng Hoàng phu nhân đi vào một phòng khách nhỏ sát vách.

Trên đường đi đến phòng khách, trong đầu Tiểu đáng thương không khỏi hiện lên các loại kịch bản sắp diễn ra, nào là ‘Cậu hãy cam chịu làm tình nhân của Hoàng Trạch đi’ hay là ‘Cho cậu ba triệu rồi lập tức rời khỏi con trai tôi’, vân vân… Có thể đây là hậu quả do lúc trước cậu thường xuyên cùng Hùng Ý xem mấy bộ phim gia đình lúc 8h.

“Tiểu Ngụ, mau đến ngồi bên cạnh bác.” Hoàng phu nhân nhiệt tình bắt chuyện.

Tiểu đáng thương ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hoàng phu nhân, khẽ gọi nhỏ: “Bác gái.”

“Tiểu Ngụ, bác thật sự rất cao hứng khi thấy A Trạch mang cháu về nhà cũ, có phải hai người ở chung cũng rất tốt không?”

Tiểu đáng thương đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Hoàng phu nhân, gật gật đầu: “Xin lỗi bác gái, cháu…”

Hoàng phu nhân liền ngạc nhiên: “Sao cháu lại xin lỗi với bác?”

“Lúc trước, bác nói với cháu việc cháu kết hôn cùng Hoàng Trạch chỉ là giả, nhưng cháu lại…”

“Ôi! Tiểu Ngụ, cháu thật đáng yêu!” Hoàng phu nhân không khỏi bị cậu chọc cười: “Ban đầu bác chỉ hi vọng cháu có thể cùng A Trạch thử bên nhau một lần nên mới tìm đại lời giải thích như thế, không có chuyện gì hết, hai người có thể ở cùng một chỗ bác cao hứng còn không kịp nữa là.”

Thật ra lúc trước Hoàng phu nhân đã từng điều tra về gia cảnh của Tiểu đáng thương, bà liền cảm thấy đau lòng với một đứa trẻ từ nhỏ đã phải tự thân làm việc để chăm lo cho em gái, Hoàng phu nhân chậm rãi rót trà cho hai người: “Bác là một người mẹ, tuy bác biết A Trạch đã không thể nhìn thấy được nữa nhưng bác cũng không hi vọng nó sẽ trở thành một công cụ hi sinh cho những cuộc hôn nhân thương mại. Thời điểm trung tâm xứng đôi gửi tin đến cho bác, bác thật sự là cao hứng muốn điên rồi, thế nhưng cũng rất lo lắng người xứng đôi cùng A Trạch là người như thế nào, có thể gây ra chuyện bất lợi gì với A Trạch và gia đình này hay không, vì vậy bác đã cho người đi điều tra. Hôm nay, bác ở đây xin lỗi cháu.”

“Bác gái, không sao đâu.” Tiểu đáng thương lắc đầu: “Nếu như là cháu, cháu cũng sẽ đi điều tra.”

Hoàng phu nhân càng nhìn càng thấy vừa mắt, nhịn không được yêu thương sờ sờ đầu Tiểu đáng thương: “Tiểu Ngụ, lúc nhìn thấy hai người các con ở cùng nhau, bác thật sự rất vui vẻ. Ban đầu bác đã cảm thấy được, cho dù các con chưa từng quen biết nhau nhưng sớm muộn gì cũng sẽ vì tin tức tố mà đến gần nhau. Độ xứng đôi tin tức tố cao như thế này, trừ khi hai người luôn vĩnh viễn sống ở hai thành phố cách thật xa, bằng không sẽ không bao giờ có thể chạy thoát được số mệnh. Bác không biết hiện tại, các con là yêu nhau thật lòng hay chỉ vì ảnh hưởng của tin tức tố, nhưng bác hi vọng hai đứa có thể suy nghĩ kĩ càng.”

Đã rất lâu không nghe lại chuyện này, Tiểu đáng thương cũng quên mất ảnh hưởng của độ xứng đôi tin tức tố cao kia. Cậu đột nhiên bắt đầu nghĩ, thái độ ôn nhu ban đầu của Người mù đối với cậu không phải vì tin tức tố, cậu chầm chậm yêu thích Người mù cũng không phải vì lí do này.

“Tiểu Ngụ?” Tiểu đáng thương trầm mặc khiến Hoàng phu nhân có chút bận tâm: “Cháu không sao chứ?”

Tiểu đáng thương khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Bác gái, cháu không sao, cháu cảm thấy cháu thích Trạch ca, tuy rằng có ảnh hưởng nhất định của tin tức tố nhưng chuyện cháu yêu thích anh ấy là không cách nào phủ nhận.”

Hoàng phu nhân nhìn cậu cười, nói vọng ra phía sau: “Nghe được rồi?”

“Nghe được.”

Tiểu đáng thương ngạc nhiên quay đầu muốn xem người kia rốt cuộc là ai, vừa xoay được một nửa thì liền bị ai đó kéo vào lồng ngực, nhanh chóng nhận ra được tin tức tố quen thuộc cùng cái ôm ấm áp bao quanh.

“Trạch ca?” Tiểu đáng thương ngây ngẩn.

“Ừm.” Trước lúc về nhà, dì Khương nói Hoàng phu nhân đã chuẩn bị cho hắn một món quà bất ngờ, không nghĩ tới lại là lời thổ lộ của cậu: “Tiểu Ngụ, cám ơn em.”

Tiểu đáng thương vừa qua khỏi kỳ phát tình, bất chợt bị tin tức tố Alpha bao vây, liền cảm thấy có chút không thoải mái, vỗ vỗ cánh tay Người mù ra hiệu cho hắn buông mình ra. Người mù nghe được tin tức tố Omega đang phát ra, thầm nghĩ là một chuyện không tốt, nhanh chóng tạm biệt Hoàng phu nhân rồi mang Tiểu đáng thương trở về phòng.

“Tiểu Ngụ, xảy ra chuyện gì?” Người mù ôm Tiểu đáng thương vào lòng, giơ tay lên mở công tắc máy thông gió trên tường.

Tiểu đáng thương nằm trong lồng ngực hắn dường như lại tiến vào kỳ phát tình, cậu co rúc trong lồng ngực Người mù, liên tục thở dốc.

 “Em, em không biết, có thể là… Là dược ức chế sau kỳ phát tình có chút… Có chút không, không ổn định.”

Tiểu đáng thương bởi vì thường xuyên tiêm dược ức chế để kiềm chế kỳ phát tình, sau khi dược ức chế mất đi hiệu lực, kỳ phát tình rối loạn trong một khoảng thời gian cũng là hiện tượng bình thường. Người mù nhẹ nhàng xoa mặt cậu, tay khác chạm vào tuyến thể sau cổ cậu, chậm rãi phát ra tin tức tố trấn an.

“Đỡ một chút rồi sao?”

“Ừm.” Tiểu đáng thương cúi đầu, đem mặt chôn trong lồng ngực Người mù.

Người mù nhẹ nhàng tiến đến tuyến thể phía sau cổ cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi tạm thời kí hiệu em, được không?”

“A, chờ một chút.” Tiểu đáng thương đột nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên chủ động cọ cọ môi mình lên môi hắn, hôn xong muốn lui ra thì nhanh chóng bị Người mù giữ lại.

 Tiểu đáng thương bị hắn hôn đến mức hô hấp không ổn định, tay quấn quanh cổ hắn vỗ nhẹ hai lần.

“Trạch ca…” Tiểu đáng thương thanh âm mềm mại, mang theo một tia tình dục.

Người mù hôn liên tục khắp nơi trên cổ cậu, khi hôn đến chỗ tuyến thể rồi trực tiếp cắn xuống.

“A…” Tiểu đáng thương khẽ siết chặt y phục của hắn, cả người run rẩy.

Người mù mút đi tơ máu trên cổ của Tiểu đáng thương, ôm cậu đi đến bên giường.

“Em ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ tốt hơn nhiều.”

Hoàng Li vốn định lên lầu tìm Người mù nói về tiến độ chuẩn bị y phục mặc trong ngày cưới, nào ngờ gõ cửa phòng thì không ai trả lại, cửa cũng không thèm mở cho mình vào liền đùng đùng tức giận! Xuống lầu giở giọng oán trách với Hoàng phu nhân đang xem TV: “Hôm nay anh của con làm sao vậy? Mọi hôm cũng không có thói quen ngủ trưa, làm sao hôm nay gõ cửa nhiều như thế mà anh hai cũng không trả lời, con còn muốn nói với anh ấy là quần áo rất nhanh liền xong.”

Hoàng phu nhân hờ hững xem TV, điềm đạm nói: “Tiểu Ngụ đang phát tình.”

“? ? ?”

1 nhận xét: