Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 22

“Keng keng keng ——” Sáng sớm, âm thanh chuông điện thoại vang lên đánh thức hai con người đang còn say trong giấc nồng. Người mù đưa tay từ trong chăn ra tìm điện thoại, Tiểu đáng thương nằm trong lồng ngực hắn nghe tiếng chuông cũng mơ mơ màng màng hỏi giờ. Người mù dùng một tay khác ấn hắn trở về trong lồng ngực, nhẹ giọng dụ dỗ: “Trời còn chưa sáng, chúng ta ngủ thêm một lát.”

Tiểu đáng thương cũng không nghĩ nhiều, vùi đầu trong lồng ngực Người mù ngủ tiếp, mơ hồ nghe được hắn cùng đầu dây bên kia nhắc gì đó tới nhà cũ, có thể là vì nhà cũ có chuyện cần hắn trở lại, cũng không có quan hệ gì với cậu.

Người mù cúp điện thoại liền có chút buồn bực, thật vất vả hai người mới mở lòng với nhau, chưa trải qua thế giới hai người được bao lâu thì trong nhà gọi đến, thúc giục hắn mang Tiểu đáng thương trở về. Hắn ôm chặt Tiểu đáng thương, đặt cằm trên đỉnh đầu của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ngụ, em có muốn cùng tôi về thăm nhà cũ một chút hay không? Vừa lúc ông nội tôi muốn gặp em.”

Tiểu đáng thương trong nháy mắt liền thanh tỉnh, lắp bắp nói chuyện.

“Gặp… Gặp em làm… Làm cái gì?”

 “Có thể là dì Khương đã báo tin cho mẹ tôi nên người nhà tôi liền muốn gặp em, đừng nên hốt hoảng.” Người mù nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng Tiểu đáng thương “Không phải hôm đó tôi cũng đã ra mắt em gái với em rể rồi sao?”

Tiểu đáng thương không tìm được lý do từ chối, ừ một tiếng rồi nhanh chóng rời giường đi rửa mặt. Thời điểm ra khỏi phòng tắm, Người mù vẫn đang ngồi trên giường trầm tư, Tiểu đáng thương mở tủ quần áo ra, nhìn móc treo bên trong treo đầy quần áo lại không biết nên mặc gì mới thích hợp, cầm một bộ âu phục tương đối nhàn nhã mặc thử thì cảm thấy quá không hợp nên liền thay thành chiếc áo hoodie.

Người mù vẫn luôn nghe thấy cậu liên tục ra vào phòng tắm cùng âm thanh của cửa tủ quần áo đóng vào mở ra, biết đây là lần đầu tiên cậu chính thức gặp mặt người nhà của hắn nên tất nhiên cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương liền mở miệng động viên: “Tiểu Ngụ, em đừng hoảng loạn, em mặc cái gì cũng rất dễ nhìn, bọn họ đều sẽ thích em.”

Bây giờ Tiểu đáng thương mới cảm thấy động tĩnh của cậu nãy giờ quá lớn, đỏ mặt ấp úng: “Vậy, vậy em xuống lầu ăn cơm trước.”

Sáng sớm, Tiểu đáng thương phải đi một chuyến đến cửa hàng hoa, An Nặc vừa mới trở về, hai người nói một chút về những đơn đặt hàng hiện nay của cửa hàng, An Nặc vui cười hớn hở kín đáo đưa cho Tiểu đáng thương năm trăm đồng, nói đó là tiền lì xì, Tiểu đáng thương vừa từ chối lại bị An Nặc đẩy vào trong xe nhanh chóng đuổi về. Bất ngờ thu nhập được năm trăm, Tiểu đáng thương cũng không biết nên dùng như nào, suy nghĩ một chút liền đưa cho Người mù nói là phí dịch vụ mấy ngày nay của hắn. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Người mù nhận được lương, nghĩ nghĩ cũng biết đây là tâm ý của Tiểu đáng thương, cầm lấy rồi đưa cho dì Khương mua cho cậu một ít đồ ăn vặt.

Dọc theo trên trường đến nhà cũ, Người mù đều nắm chặt tay Tiểu đáng thương, cố gắng giảm bớt lo lắng cho cậu. Lúc về đến nhà cũ, Tiểu đáng thương trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng xiết chặt tay Người mù.

Nhà cũ so với biệt thự của hắn càng xa hoa hơn, lối vào còn có bảo tiêu đứng canh gác, Tiểu đáng thương lần đầu tiên xuống xe liền được một nhóm người chào đón. Tiểu đáng thương nghĩ rằng người giàu như bọn họ sẽ ngồi bên trong nhà đợi, nào ngờ lại được nhìn thấy cảnh tượng như này. Trong những người trước mặt Tiểu đáng thương chỉ quen Hoàng Li cùng với Hoàng phu nhân, như một phản xạ có điều kiện mà xoay đầu lại tìm kiếm Người mù, Người mù đã từ bên kia xe bước xuống, vừa tiến tới đã nắm chặt tay cậu. Trên đường vào nhà, Tiểu đáng thương đều cúi đầu, không dám nhìn xung quanh, bảy tám người họ hàng đứng ngoài cổng chờ khi nãy cũng bởi vì không thấy có gì thú vị mà đã bỏ đi nói chuyện.

Trong phòng khách, Hoàng Đông Trì vốn đang lật báo ra xem thì nghe được một trận ồn ào, ông ngẩng đầu thì vừa vặn nhìn thấy con trai nắm tay con dâu nhỏ tiến vào nhà, hỏi: “A Trạch, về rồi sao?”

“Cha.” Hoàng Trạch đi tới một chiếc ghế sofa, kéo Tiểu đáng thương đến trước mặt mình “Đây là chồng của con, Hùng Ngụ. Tiểu Ngụ, đây là cha tôi.”

Tiểu đáng thương nhìn nam nhân trung niên trước mặt mang biểu tình nghiêm túc, khom lưng cúi chào: “Bác trai.”

“Hả?” Hoàng Đông Trì không ngờ Tiểu đáng thương lại không gọi ông là cha, có phải là có gì không hài lòng với con trai ông không, chuyện gì xảy ra với con trai của ông vậy!

Tiểu đáng thương không ý thức được xưng hô của cậu có gì không đúng, dù sao đi nữa thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, nếu vừa tới liền gọi cha mẹ thì không tốt lắm, huống chi đã hơn hai mươi năm, cậu không có cơ hội được gọi ai như vậy.

“Cha, ông nội đâu?” Người mù nghĩ Tiểu đáng thương vẫn cần thời gian làm quen nên liền đổi đề tài.

Bàn tay đang cầm báo của Hoàng Đông Trì run lên, không ngẩng đầu: “Ở thư phòng trên lầu.”

Người mù nắm tay đưa Tiểu đáng thương lên lầu, cậu cảm thấy như vậy không được, khẽ kéo hắn làm cho hắn dừng lại, rồi nhẹ giọng nói với Hoàng Đông Trì: “Bác trai, chúng cháu đi lên trước.”

“Ừm.” Hoàng Đông Trì chợt cảm thấy con dâu nhỏ của mình không đến nỗi tệ.

Hoàng phu nhân đưa mắt nhìn bọn họ đi lên lầu, liền ngồi xuống bên cạnh Hoàng Đông Trì, hỏi: “Anh cảm thấy đứa con dâu em tìm thế nào?”

Hoàng Đông Trì nghiêng mặt liếc nhìn bà, nói: “Cái gì thế nào?”

“Anh có phải không hài lòng với cậu con dâu em tìm hay không?” Hoàng phu nhân liền cuống lên, tên muộn tao này hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Hay là đang tìm cớ không chấp nhận đứa trẻ này làm con dâu đây?

“À! Cậu bé đó rất tốt, mau trả báo lại cho anh!” Hoàng Đông Trì lấy lại báo rồi tiếp tục giả vờ đứng đắn, nhỏ giọng “Chỉ là không biết tại sao, thằng bé lại không chịu gọi anh là cha.”

“Cha sao thế!” Hoàng Li nghe xong lườm ông một cái: “Tiền lì xì không có, một cái giọng điệu dễ nghe cũng không liền muốn anh ấy gọi cha?”

Hoàng Đông Trì vừa nghĩ cũng cảm thấy rất đúng, chính là do ông suy nghĩ không chu toàn, hừ một tiếng rồi cũng không tiếp tục phản ứng bọn họ.

“Cộc cộc cộc——” Người mù cùng Tiểu đáng thương đứng bên ngoài thư phòng gõ cửa: “Ông nội, cháu mang Tiểu Ngụ đến thăm ông đây.”

Chỉ chốc lát bên trong liền truyền tới âm thanh: “Vào đi!”

Tiểu đáng thương sững sờ nhìn bộ dáng Hoàng Mạc, cậu không nghĩ tới ông nội của Người mù sẽ có ngoại hình trẻ đến như vậy, trông ông không giống những lão nhân bảy tám mươi tuổi, trái lại chỉ giống như một người vừa vào tuổi trung niên không lâu.

“Cậu là đứa bé mà A Trạch yêu thích sao?” Hoàng Mạc thấy cậu nhìn chằm chằm ông, biết dáng vẻ của mình làm cậu kinh ngạc nên cũng không nói gì.

Tiểu đáng thương đối diện với trưởng bối vẫn thập phần căng thẳng, gật gật đầu nói: “Dạ ông.”

Hoàng Mạc nhìn cậu trong chốc lát đột nhiên nở nụ cười, vung tay ra về phía cậu, Tiểu đáng thương có chút không hiểu sự biến hóa này.

“Trạch ca, ông giống như là đang kêu em qua đó.” Tiểu đáng thương thấp giọng hỏi ý tứ củaNgười mù.

Người mù vỗ vỗ mu bàn tay của cậu: “Không sao, em cứ qua đi! Ông hẳn là có chuyện muốn nói với em.”

Tiểu đáng thương đưa mắt nhìn hắn, buông tay đi tới bàn bên cạnh Hoàng Mạc, yên lặng chờ ông nói chuyện, không ngờ Hoàng Mạc lấy một cái hộp gỗ từ trong bàn ra, đẩy đến trước mặt cậu.

Tiểu đáng thương liền bối rối, không biết là ông đang có ý gì. Hoàng Mạc ra hiệu kêu cậu mở ra, Tiểu đáng thương cũng chầm chậm giơ tay mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc cùng một đôi ngọc như ý lớn gần bằng bàn tay.

“Đây là quà ra mắt của ông cùng ông nhỏ đưa cho cháu, nó là do ông nhỏ lúc tuổi còn trẻ đã đưa ông, khi đó vật dụng quý nhất trong nhà là ngọc thạch, bây giờ ông truyền lại cho cháu, cũng hi vọng hai đứa có thể cùng nhau đi hết quãng đời này.” Hoàng Mạc đôi mắt mềm mại nhìn đồ vật trong hộp gỗ, đột nhiên có chút hoài niệm quãng thời gian trước kia của mình.

“Chuyện này… Thứ này quá quý giá, cháu…” Lần đầu tiên Tiểu đáng thương nhìn thấy thứ những quý trọng như thế, cũng không dám nhận lấy.

“Cháu hãy giữ đi! Một lão già như ông cũng không có nguyện vọng gì, chỉ hi vọng hai người các cháu sau này chung sống với nhau hạnh phúc là được.”

Tiểu đáng thương có chút không biết phải làm sao, Người mù tiến lên trước, tìm tòi đến vị trí của chiếc hộp, đóng nắp lại đưa đến tay Tiểu đáng thương, nói nhỏ bên tai cậu: “Ông là có ý tốt, em hãy nhận lấy đi!”

Tiểu đáng thương tiếp nhận hộp gỗ trong tay Người mù, gật gật đầu, sau đó cúi người với Hoàng Mạc: “Cảm ơn ông, chúng cháu nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.”

Hoàng Mạc nhìn hai người họ đã chịu nhận lấy quà của mình, cũng không giữ hai người lại quá lâu, liền hướng bọn họ phất tay ra hiệu.

Ra khỏi thư phòng, Tiểu đáng thương ôm hộp gỗ, cảm giác sức nặng trình trịch, phảng phất nhìn được những kì vọng của trưởng bối về cuộc hôn nhân này.

“Trạch ca, người nhà anh thật tốt.” Tiểu đáng thương đối với hai chữ “gia đình” này không khỏi có chút khát khao mãnh liệt.

Hoàng Trạch đưa tay kéo cậu vào lồng ngực, ôm thật chặt: “Bây giờ bọn họ cũng là người nhà của em.”

1 nhận xét: