Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 5

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Tiểu Fú

Cố Dương buông tay Phàn Uyên, trong lòng cũng rất căng thẳng, vừa nãy uống trà sữa quá gấp khiến cậu không kìm được há miệng ợ một tiếng. Khoảng cách giữa cậu và Phàn Uyên rất gần, hắn lập tức ngửi được mùi đậu phộng nồng đậm. 

Hắn lùi mắt nhìn về phía Từ Điềm: ‘’Bên trong trà sữa có đậu phộng?’’

Từ Điềm còn tưởng rằng hai nhân vật nổi tiếng đang muốn đánh nhau vì cô, đột nhiên bị Phàn Uyên hỏi tới liền sững sờ gật đầu.

‘’Có, đây là sản phẩm mới nhất của Miêu Tiên Sinh, bên trong có thêm bột đậu phộng rất thơm.’’

Phàn Uyên thả ly trà sữa rỗng tuếch xuống, ngay lúc đó Cố Dương liền vội chạy trốn, cậu nằm nhoài trên bàn của mình, đưa lưng về phía Phàn Uyên.

Phàn Uyên gật đầu với Từ Điềm: ‘’Cám ơn, sau này đừng mua, tôi không thích đồ ngọt.’’

Từ Điềm sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Không thích ngọt là không thích trà sữa vị ngọt, hay còn không thích mình? (1)

Chuông giờ tự học buổi sáng vang lên, Trác Uyển mang giày cao gót hấp tấp đi tới, để một xấp bài thi dày cộp lên bàn giáo viên.

‘’Kỳ thi cuối kỳ tuần trước đã có kết quả, tổng thể thì có tiến bộ, nhưng có một bạn học cá biệt vẫn có vấn đề nghiêm trọng như cũ, các môn học khác tôi cũng không muốn nói nhiều, để lại cho các em một ít lòng tự trọng, nhưng môn ngữ văn thì chúng ta cần phải nói chuyện.’’

Cố Dương phát hiện khi cô Trác nhắc tới ‘’bạn học cá biệt’’ thì ánh mắt rõ ràng nhìn cậu chằm chằm.

Trời ạ! Hi vọng Cố Dương kia thành tích cuối kỳ không quá kém.

Nhưng chính Cố Dương cũng biết đây chỉ là hy vọng xa vời.

Cầm được bài thi trên tay, Cố Dương liếc nhìn thành tích rồi ngay lập tức lật úp xuống. 

33 điểm.

Số điểm này đối với học sinh xuất sắc ban khoa học xã hội như Cố Dương mà nói quả thực là sỉ nhục. Nhưng điểm thi viết văn càng khiến Cố Dương chói mắt, 0 điểm.

Đề bài: Kẻ địch một đời(2) : Họ Phàn ngớ ngẩn.

Cố Dương: ...

Cậu đem bài thi ngữ văn lật trở lại, nhìn 33 điểm đỏ tươi, đầu ngón tay không tự chủ được mà nắm chặt góc bài thi, đây là lần đầu tiên Cố Dương phải trải qua cảm giác xấu hổ này. Cậu biết vì sao cô chủ nhiệm vừa rồi không ngừng trừng mắt nhìn mình, bài thi viết này quả thật rất đáng giận. 

Cũng may tiết tự học buổi sáng không dài, Trác Uyển chọn mấy vấn đề sai điển hình đem ra nhắc nhở rồi đi. Cố Dương vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ bị điểm danh phê bình nhưng cuối cùng lại không có gì.

Trác Uyển là một giáo viên rất để tâm tới lòng tự trọng của học sinh, chẳng qua trước khi rời đi cô vẫn tàn nhẫn liếc mắt nhìn Cố Dương một cái.

Tiết đầu tiên là môn số học, Cố Dương đang cuống quýt tìm sách giáo khoa thì cảm giác ghế của mình di chuyển. Phàn Uyên đột nhiên chen chân giữ lấy ghế của Cố Dương đem cả người lẫn ghế kéo tới bên cạnh mình, tiếp theo duỗi tay một cái đem bàn của cậu cũng lôi qua.

Cố Dương chưa kịp phản ứng lại thân thể đã theo bản năng nhào tới ôm lấy bàn muốn che lại bài thi đặt trên đó. Phàn Uyên thấy Cố Dương nằm nhoài trên bàn, đôi mắt to tròn trợn lên nhìn hắn, không thèm vạch trần mà lấy đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.

‘’Cậu xé sách của tôi, chẳng lẽ không phải nên chủ động đem sách của cậu cho tôi xem à?’’

Cố Dương đỏ mặt, trên trán rịn mồ hôi, cậu chậm rãi đứng dậy lấy sách, một tay vẫn không quên đè lên che bài thi ngữ văn.

Sách của cậu đều chất đống ở trên bàn, vừa nãy Phàn Uyên kéo một cái đã khiến chồng sách cao cao có phần lệch đi, dùng một tay lấy sách rất vất vả. Cố Dương liếc nhìn Phàn Uyên, thấy hắn đang hướng phía trước nhìn bảng đen thì nhanh chóng dùng hai tay để lấy sách. Ai biết cậu vừa lấy được sách số học, quay lại thì thấy Phàn Uyên đang xem bài thi của mình.      

Cố Dương sợ tới mức làm rơi cả sách, vội vàng lao tới cướp bài thi ngữ văn trong tay Phàn Uyên. 

33 điểm đỏ tươi ngay trước mặt nói rõ cho cậu biết phần Phàn Uyên đang xem chính là bài văn viết. 

Phàn Uyên trực tiếp giơ tay đem Cố Dương đặt trên bàn, vai đè lên vai Cố Dương, hơi thở của hắn ở ngay bên tai cậu, nghiêm túc đọc mấy chữ mà Cố Dương kia viết:

'’Kẻ địch một đời? Cố Dương, cuộc đời của cậu không có gì khác để viết à? Tất cả đều là tôi?’’

Cố Dương hai mắt nhắm chặt mím môi không giãy giụa, chẳng qua vệt đỏ ửng vẫn theo gò má một đường kéo dài tới trong cổ. Cậu mặc trên người quần áo của Phàn Uyên, cổ áo rộng làm lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, ngay cả lồng ngực cũng lấp ló ửng hồng.

‘’Phàn Uyên! Cố Dương! Chú ý nghe giảng! Đang giờ lên lớp không được đánh nhau!’’

Trên bục giảng giáo viên đột nhiên quát lên một tiếng

Một ít học sinh không nhịn được cười ra tiếng, cẩn thận quay đầu lại hóng chuyện thì phát hiện hai người vốn như nước với lửa đang gần gũi thân mật chồng lên nhau không biết là làm gì.

Cố Dương bị quát giật mình run lên, lúc này Phàn Uyên mới chậm rãi buông cậu ra, đem bài thi ngữ văn trả lại.

‘’Lần sau còn dám viết như thế này, tôi sẽ giết cậu.’’

Cố Dương vốn nghĩ mình thoát nạn rồi, ai biết Phàn Uyên đột nhiên nói một câu làm đầu cậu muốn chập mạch luôn, chỉ đành dùng thanh âm nho nhỏ hỏi một câu: '‘Làm thế nào?'’

Phàn Uyên kinh ngạc liếc mắt nhìn, sau đó đem sách toán học mở ra không thèm để ý tới cậu nữa.

(Ở đây mình muốn giải thích một chút, bản raw Phàn Uyên nói 就干 (phát âm Hán Việt là: tựu kiền) -  ‘’đến giết ngươi’’, sau đó Cố Dương nghe rồi hỏi lại 怎么干? (phát âm Hán Việt là: chẩm yêu kiền) – '‘làm thế nào?'’, hai chữ ‘’kiền’’ này viết giống nhau nhưng trong 2 câu có ý khác nhau, mà ‘’kiền’’ của Cố Dương nghĩa ‘’không trong sáng’’ cho lắm )

Cố Dương phát hiện mình vừa hỏi một câu ngu ngốc thì đã muộn, nhiệt độ trên mặt như muốn thiêu cháy cả người, cậu cúi đầu đem áo khoác học sinh kéo cao lên giấu mặt vào bên trong, cả người đều phát ra sự ngượng ngùng bối rối giống như một quả cà chua nhỏ tươi mềm ướt át.

Tới tận buổi trưa Phàn Uyên cũng không tách bàn của hai người ra, cũng không nhắc lại bài thi ngữ văn, ngược lại Cố Dương trong lòng xấu hổ vẫn luôn im lặng không nói lời nào.

Đến trước giờ nghỉ trưa, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đi vào, tức giận buổi sáng đã không còn nữa, khuôn mặt mang theo vui mừng.

‘’Các em, cô báo cho một tin vui! Tiết thể dục buổi chiều nay giáo viên môn thể dục dự định sẽ đưa các em tới bể bơi mới của trường để học bơi lội! Đừng có nói tôi không thương các em, tôi rất vất vả mới đoạt lại tiết thể dục này từ trong tay thầy Nhâm cho các em đấy.’’

Học bơi?

Cố Dương cả kinh đứng lên: ‘’Thưa cô! Em không muốn! Em tự học!’’

Nụ cười Trác Uyển lập tức biến mất, cau mày nhìn Cố Dương.

‘’Cố Dương, có chuyện gì với em vậy? Em cố tình muốn làm trái lời tôi phải không? Một thiếu niên có tay có chân, đi bơi lội rèn luyện có gì không tốt? Có phải muốn trốn tiết đi ra ngoài chơi không? Phàn Uyên, em thay tôi xem chừng Cố Dương, tiết thể dục ngày hôm nay Cố Dương bắt buộc phải học!’’

Cố Dương tâm lý hoảng loạn, nếu bây giờ cậu dính nước sẽ biến thành người cá, làm sao học bơi được?

Cậu quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu Phàn Uyên, Phàn Uyên hơi nhíu lại lông mày.

‘’Em đã biết, thưa cô.’’

Trác Uyển thỏa mãn đi ra ngoài, Cố Dương vội kéo lấy Phàn Uyên.

‘’Cậu biết mình không thể xuống nước...’’

Phía bên kia Lý Tử Yên đã tới gọi Phàn Uyên đi ăn cơm, Phàn Uyên chỉ nhìn Cố Dương một cái liền đi.

‘’Buổi chiều rồi nói.’’

Cố Dương thấp thỏm hoang mang tới tận giờ thể dục. Lúc mọi người cùng nhau đi về phía sân thể dục, cậu không nhịn được nữa bèn cắn môi dưới đi tới bên cạnh Phàn Uyên.

Cậu cầm tay áo Phàn Uyên kéo lại, Mạnh Triển cùng Phàn Uyên đang nói chuyện thấy vậy ngay lập tức ngậm miệng, chỉ có Lý Tử Yên bộ dáng ngạc nhiên mà nhìn Cố Dương.

Phàn Uyên nói một tiếng với hai người kia rồi lôi kéo Cố Dương đi tới bên cạnh. Không chỉ mình Lý Tử Yên mà tất cả bạn học khi thấy Phàn Uyên đi cùng với Cố Dương đều cảm thấy ngạc nhiên.

Cố Dương sắc mặt hơi trắng, ngón tay bám vào tay áo có hơi dùng sức, kéo tới mức ống tay áo rơi xuống thật dài phủ lên mu bàn tay. Phàn Uyên nhìn một cái, không biết xuất phát từ loại tâm lý nào mà nhấc tay Cố Dương, tỉ mỉ đem ống tay áo bên phải của cậu xắn lên.

‘’Tôi sẽ nói với thầy là cậu không khỏe nên không xuống nước, lúc học bơi cậu chỉ cần đứng bên cạnh là được.’’

Cố Dương trên mặt vui vẻ, lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu, thuận tiện nhấc luôn tay trái của mình đưa tới, tay áo bên trái của cậu cũng tuột xuống rồi, cũng cần phải xắn lên đó.

Phàn Uyên ngừng động tác lại, lông mi cụp xuống, dường như vừa mới phát hiện ra mình đang làm cái gì lập tức buông tay phải của Cố Dương rồi nhanh chân đuổi theo các bạn học khác, vứt Cố Dương lại phía sau.

Cố Dương mím môi, ủy khuất tự mình chỉnh lại ống tay áo bên trái, xắn lên thì so sánh hai tay một chút, nhìn kiểu gì cũng thấy bên phải được Phàn Uyên chỉnh nhìn đẹp hơn.

Trong giờ thể dục, một đám nam sinh nữ sinh thay đồ bơi nhào vào trong nước, nước bể bơi không lạnh, học sinh cười đùa ầm ĩ làm toàn bộ bể bơi tràn đầy mùi vị của thanh xuân.

Cố Dương mặc nguyên đồng phục đứng bên mép bể bơi, vừa sợ sệt vừa ước ao nhìn những người khác nghịch nước.

Lý Tử Yên ở trong nước vui vẻ bơi hết một vòng thì nhìn thấy Cố Dương trông như đứa ngu đang đứng ở cạnh bể bơi, nhớ tới bầu không khí kỳ quái giữa Cố Dương cùng nam thần Phàn Uyên của bọn họ mấy hôm nay liền muốn đi trêu chọc Cố Dương.

Hắn lặn vào trong nước, bơi về phía Cố Dương. 

Tới mép bể bơi Lý Tử Yên đột nhiên bất ngờ nổi lên duỗi tay nắm chặt cổ chân Cố Dương dùng sức kéo xuống. 

'’Cố Dương cậu làm sao giống như con gái thế, sao không xuống nước!’’

Cố Dương căn bản không nghĩ tới sẽ có người kéo cậu xuống nước, không phòng bị bị kéo vào trong bể bơi, toàn thân đều ướt đẫm không nói, hai chân lập tức cảm nhận được cảm giác căng đau. 

Xong!

Bể bơi ở trường học không sâu, Cố Dương sặc nước hai lần, còn chưa kịp đứng vững liền đi tìm vị trí của Phàn Uyên. 

Trong khi đó, Phàn Uyên đang cùng Mạnh Triển nói chuyện ở một góc khác. Mạnh Triển đột nhiên vỗ vai hắn rồi chỉ về hướng đối diện, Phàn Uyên vừa quay đầu liền thấy Cố Dương ngã vào trong nước. Không đợi Mạnh Triển nói hết lời, hắn vội giật lấy khăn tắm nhảy vào bể bơi, nhanh chóng hướng về phía Cố Dương bơi tới.

Lý Tử Yên kéo Cố Dương xuống nước thấy cậu bị dọa sợ liền buồn cười, không nhịn được lôi cậu ra phía nước sâu hơn.

‘’Cậu sợ cái gì chứ, chẳng lẽ còn có thể làm cậu chết đuối’’

Cố Dương muốn tránh nhưng không được, cậu phát hiện cả người bắt đầu vô lực, thân thể như nhũn ra, hai mắt nhắm lại ngã xuống.

Hai chân cậu ở dưới nước sáp nhập lại, lập lòe ánh sáng nhợt nhạt màu xanh lam, biến thành một cái đuôi cá lỗng lẫy.

Lý Tử Yên thấy Cố Dương ngất xỉu vội vàng muốn kéo cậu lên thì bất chợt bị Phàn Uyên đẩy ra. Phàn Uyên tiến đến ôm chặt lấy Cố Dương, trong tay kéo khăn tắm ướt đẫm đem đuôi cá nhanh chóng bọc kín, một tay đem Cố Dương gác lên vai hướng về phía thang dây ở bể bơi leo lên trên.

Giáo viên thể dục sợ hết hồn nhanh chóng chạy tới xem tình huống.

Phàn Uyên một tay vịn sau lưng Cố Dương, một tay giữ lấy khăn tắm đang bọc đuôi cá, đơn giản khoác lên người một cái áo tắm rồi chạy ra ngoài. 

‘’Thầy, cậu ấy đuối nước, em đưa cậu ấy tới phòng y tế.’’

Giáo viên thể dục chậm vài bước đuổi theo: ‘’Tôi đi cùng với em.’’

Phàn Uyên đột nhiên dừng lại, quay đầu lành lạnh liếc nhìn giáo viên thể dục, rồi liếc nhìn Lý Tử Yên.

‘’Không cần đâu thầy.’’

Giáo viên thể dục bị ánh mắt kia làm cho khiếp sợ, không tự chủ mà dừng lại.

Chờ Phàn Uyên mang Cố Dương chạy ra khỏi bể bơi hắn mới phản ứng lại được, chậc lưỡi lầm bầm nói: ‘’Phàn Uyên này sao lại có cảm giác đang đe dọa người chứ.’’

Trên mép bể bơi, Từ Điềm siết chặt một cái lắc tay trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm phương hướng Phàn Uyên và Cố Dương mới đi khuất, sắc mặt kinh ngạc.

Bạn thân của Từ Điềm ở bên cạnh vỗ vỗ cô: '‘Từ Điềm, sao lại ngẩn ra thế? Cậu nhìn thấy không? Nam thần Phàn Uyên vác Cố Dương chạy! Trời ạ, lần thứ hai rồi! Cậu xem Cố Dương như vậy trông không hung hăng giống như trước nữa!'’

Từ Điềm siết chặt lắc tay, cứng ngắc gật đầu. Cô không chỉ thấy có thế, mà cô còn vừa biết được bí mật của Cố Dương.

Vừa nãy vòng tay của Từ Điềm bị rơi vào bể bơi nên cô lặn xuống để nhặt, đúng lúc thấy được một màn khiến cho người ta khiếp sợ.

Thì ra Cố Dương... Không phải là người.

Tác giả có lời muốn nói: Làm thế nào? Ngươi muốn làm sao làm? 

(Tác giả đang nói tới ‘’làm’’ của Cố Dương đó các bạn =)) )

***Chú thích:

  1. Chữ Điềm trong tên Từ Điềm có nghĩa là ngọt ngào
  2. Kẻ địch một đời: nguyên văn trong raw là 一生之敌 – Nhất Sinh Chi Địch, nên mình để thuần Việt là kẻ địch một đời.

14 nhận xét:

  1. cảm ơn mọi người đã gợi ý cho tui pass nha TT chai dô <3

    Trả lờiXóa
  2. cô bựt mí cho tui ai gợi ý pass cho cô zợ ~~~~cô nói đi lần sau chương nào đặt pass cô hỏi tui tui sẽ nói cho cô biết ~~~~

    Trả lờiXóa
  3. bạn "I" trong nhóm đó TT tui search gg hông ra, thế là bản cho tui 1 gợi ý nữa, rồi tui giải được á (・`ω´・)

    Trả lờiXóa
  4. mai mốt mà pass khó quá pm tui gợi ý nha :)) vì sau này tui sẽ set pass khó hơn và nhiều hơn để hạn chế reup ấy TT tui sẽ đi cửa sau cho mấy bạn ủng hộ từ đầu truyện ❤

    Trả lờiXóa
  5. ý hihi cảm ơn mọi người nha, may mà tui mò vào đây ngay từ đầu (〜^∇^)〜

    Trả lờiXóa
  6. Hóa ra tui bị bán một cách không thương tiếc, bùn rớt nước mắt hiuhiu

    Trả lờiXóa
  7. :(((((((((((((( tui được ngta hứa sẽ gợi ý pass về sau mà :((( quá hấp dẫn

    Trả lờiXóa
  8. Chưa bh tui bị nghiện giải pass của nhà dịch nào như cái nhà dịch này á😄😄😄Cám ơn nhà dịch nhiều vì cái pass chất dã man 👍👍👍👍

    Trả lờiXóa
  9. (♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪(♡ω♡ ) ~♪

    Trả lờiXóa