Edit: I
Beta: L
Cố Dương nghe xong, chóp đuôi không tự giác cong lên, vỗ nhẹ lên mặt đất vài cái, mấy viên ngọc trai lăn trên mặt đất bị quật bay, rơi vào bể bơi. (*)
Cố Dương cúi đầu vừa thấy, kêu lên: “Ngọc trai”
Phàn Uyên liếc nhìn ngọc trai rơi vào bể bơi, thả Cố Dương xuống, đứng dậy.
Cả hai người đã ướt đẫm, lúc ôm nhau còn không lạnh lắm, Phàn Uyên vừa rời khỏi Cố Dương liền hắt xì một cái.
Cậu thấy Phàn Uyên muốn đi, duỗi tay nắm tay áo Phàn Uyên lại bị hắn né tránh.
“Không được đi!” Chóp đuôi của Cố Dương nôn nóng đập vào mặt đất. Thế nhưng cậu vừa mới biến thành người cá không lâu, chưa học được cách khống chế cái đuôi mềm mại này, chỉ có thể ngồi dưới đất trơ mắt nhìn bóng lưng của Phàn Uyên.
Trong lòng cậu lo lắng, viên ngọc trai vừa nhặt lại rơi cũng không thèm để ý.
Phàn Uyên vừa mới đi lấy khăn tắm, đuôi Cố Dương không chịu nghe lời, lộ ra khỏi áo khoác quăng lên quăng xuống, như vậy làm sao đưa cậu trở về bây giờ?
Lúc này trong nhà Phàn Uyên đang náo nhiệt, sảnh chính ở tầng một chật kín người. Phàn Uyên cầm khăn tắm xoay người liền nhìn thấy Cố Dương khóe mắt lại bắt đầu rơi xuống từng viên ngọc trai nhỏ.
Cố Dương ưỡn ngực, giả vờ hung dữ.
Cậu không muốn khóc nhưng có lẽ vì biến thành người cá nên không khống chế được nước mắt.
Nhìn Phàn Uyên quay lại, ánh mắt Cố Dương sáng lên.
Thấy Phàn Uyên dùng khăn tắm đem đuôi cậu hoàn chình cuốn lại, Cố Dương nhẹ nhàng di chuyển, lẩm bẩm nói: “Làm tốt lắm."
Phàn Uyên dùng sức bế Cố Dương dậy, thuận tay choàng áo khoác lên đầu cậu.
“Ngoan một chút, không nghĩ bị phát hiện cũng đừng động đậy”
Cái đuôi đang quăng lung tung của Cố Dương lập tức yên tĩnh, thành thật bị ôm đi.
Bữa tiệc đang náo nhiệt này, bỗng dưng nguôi ngoai đôi chút.
Các bạn học cấp 3 của Thượng Thư đều trợn to mắt nhìn Phàn nam thần của bọn họ ôm một người bị bọc đến kín mít, còn cả người ướt đẫm.
Bạn tốt Lý Tử Yên của Phàm Uyên đánh bốp cái vào bả vai của Mạnh Triển:
“Thánh thần thiên địa ơi! Có chuyện lớn rồi! Phàn Uyên mới đi ra ngoài trong chốc lát, liền ôm một cô gái trở về! Cũng không biết con gái nhà nào?”
Mạnh Triển khô cằn cười cười, dùng sức nhét đồ ăn vào trong miệng.
Làm gì có cô gái nào? Đó là Cố Dương!
Mạnh Triển muốn hét lên điều đó, nhưng hắn không dám.
Phàn Uyên trên mặt treo mặt nạ văn nhã hoàn mỹ, hắn gật đầu với tất cả các vị khách và bạn học, nở nụ cười đúng mực nhất.
“Có người rơi vào bể bơi, tôi đưa cậu ấy lên lầu trước.”
Cố Dương đầu giấu trong áo khoác của Phàn Uyên, cậu không nhìn thấy người bên ngoài, nhưng cậu có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn cậu, không nhịn được duỗi tay kéo kéo cổ áo Phàn Uyên.
Phàn Uyên một tay để ở phía sau lưng Cố Dương, một tay ôm lấy đuôi Cố Dương, bị túm cổ áo cũng mặt không đổi sắc, chỉ là bí mật vỗ đuôi cá cảnh cáo.
Cố Dương cả người cứng đờ, co rụt vai không dám động đậy.
Phàn Uyên sao lại vỗ mông cậu.
Nếu không phải có nhiều người đang nhìn, chắc cậu đã quẫy đuôi rồi.
Phàn Uyên ôm Cố Dương lên tầng, đi thẳng vào phòng ngủ.
Vừa vào cửa Cố Dương đã bị Phàn Uyên ném lên trên giường, chiếc giường này độ đàn hồi rất tốt, Cố Dương còn nhún vài lần.
Cậu ngay lập tức kéo chiếc áo khoác đang che mặt của mình xuống, thấy Phàn Uyên ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo, giống như nhìn một con cá chết.
Chút giận dỗi vì bị ném lên giường của Cố Dương liền biến mất, vây đuôi không thoải mái cọ cọ khăn trải giường.
“ Hơi, hơi khô……”
Mặt Phàn Uyên không biểu tình, cậu có chút sợ hãi.
Một mặt lãnh lẽo đột nhiên tan biến, khoá cửa lại, bước vào mở chiếc khăn đang bọc đuôi Cố Dương.
“Chỗ nào khô?”
Cố Dương nhếch lên cái đuôi, đặt lên cánh tay của Phàn Uyên đang vịn ở mép giường, khuôn mặt bị lạnh có chút tái nhợt.
“Đuôi rất khô…… Thật là khó chịu……”
Những chiếc vẩy mềm lạnh đột nhiên chạm vào mu bàn tay làm Phàn Uyên bất ngờ đứng dậy, lùi lại một bước, đi vào phòng tắm.
Phàn Uyên không nghĩ rằng một ngày nào đó bồn tắm của hắn lại chứa một người khác, có lẽ đây cũng không thể tính là một con người.
Cố Dương được Phàn Uyên đưa vào nước ấm, độ nóng vừa vặn, thoải mái thở dài.
Sau khi cậu biến thành người cá, cảm xúc nhạy cảm hơn nhiều, đầu cũng trở nên hơi ngốc nghếch, lúc này trong đầu chỉ có nước với Phàn Uyên.
Phàn Uyên ném Cố Dương vào bồn tắm xong, lại đi xuống tầng, hắn không thể mặc kệ những vị khách dưới tầng.
Cố Dương vui vẻ chơi đùa với nước trong bồn tắm của Phàn Uyên, còn không quên nhìn độ hảo cảm.
Độ hảo cảm: -20
Tăng 2 điểm một lúc!
Mặc dù bây giờ số điểm vẫn là âm, nhưng Cố Dương cảm thấy rằng cậu có hy vọng.
Cho nên khi Phàn Uyên lại đi vào phòng tắm lần nữa, liền nhìn thấy Cố Dương đang mặc áo sơmi ướt đẫm, ghé vào bên cạnh bồn tắm lặng lặng nhìn chằm chằm hắn.
Phàn Uyên khẽ cau mày: “Làm thế nào để cái đuôi biến trở về thành chân?”
Cố Dương mặt dán vào khuỷu tay, đang hạnh phúc vì tăng 2 điểm vậy nên nhìn Phàn Uyên thấy thế nào cũng thuận mắt, không nghiêm túc nghe Phàn Uyên nói gì.
“Cái gì?”
Nhìn đuôi cá xinh đẹp nâng lên nâng xuống trong bồn tắm, trong lòng Phàn Uyên không hiểu sao cảm thấy khó chịu, tiến lên xả nước trong buồn tắm.
Cố Dương kinh ngạc, mắt thấy nước biến mất từng chút một, cái đuôi vung một cái ra bên ngoạ bồn tắm.
“Nước! Nước của tui!”
Phàn Uyên quay người lại nắm eo Cố Dương, ôm cậu ra.
“Cậu cũng không thể vẫn luôn ngâm mình trong bồn tắm nhà tôi!”
Cố Dương bị bóp eo ôm lên, hơi mờ mịt: “A? Vì sao không thể?”
Phàn Uyên động tác dừng một chút, linh hoạt xoay người đem cậu ném lên giường.
Cái đuôi rời khỏi nước rất nhanh bốc hơi nước, Cố Dương cực kỳ khó chịu, lăn qua lăn lại trên giường.
“Khô."
Phàn Uyên ném một chiếc áo sơ mi sạch cho Cố Dương: “Chịu đựng.”
Cố Dương bĩu môi, thấy Phàn Uyên đưa lưng về phía cậu bắt đầu làm bài tập mới cởi ướt đẫm áo sơ-mi trên người, thay nó bằng cái áo Phàn Uyên đã ném.
Đây là áo của Phàn Uyên, Cố Dương mặc hơi lỏng, tay áo sắn lên, gấu áo hơi dài, thoáng che đậy cái đuôi xanh biếc.
Cố Dương nằm xoài trên trên giường lớn, nhìn đèn trần trên đỉnh đầu, theo hơi nước từ từ bay dần, cậu thấy hoa mắt chóng mặt, không biết đã ngủ từ bao giờ.
Phàn Uyên ngồi cạnh bàn , quay lưng về phía Cố Dương, nhanh chóng làm đề, điều đó có thể khiến hắn bình tĩnh.
Nói cho cùng, mọi sự việc hôm nay đã vượt qua khỏi tầm hiểu biết của hắn.
Chờ hắn cuối cùng cũng chịu đặt bút xuống nhìn lại thì thấy đuôi Cố Dương không biết từ khi nào biến về thành chân, đôi chân dài trắng nõn không mặc gì nằm trên giường không hề phòng bị.
Phàn Uyên đột nhiên lấy chăn che kín người Cố Dương.
Sáng sớm hôm sau, lớp 12-1 các bạn học phát hiện Phàn Uyên và Cố Dương từ xưa đến nay không mấy hòa hợp lại cùng đi vào lớp.
Hai người này từ mấy hôm trước đã kỳ lạ, hôm nay càng là tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ hơn.
Lý Tử Yên vừa thấy Phàn Uyên vào lớp, lập tức túm Mạnh Triển đi qua.
“Phàn nam thần! Nhanh cho tớ xem bài tập toán học của cậu! Có dạng đề tớ không làm được.”
Phàn Uyên đưa bài tập cho Lý Tử Yên, Lý Tử Yên cầm bài tập vừa quay đầu nhìn, thấy Cố Dương ngồi bên cạnh.
Cố Dương sáng sớm sắc mặt liền đỏ bừng, đồng phục đang mặc rất rộng, từ ống quần đến tay áo, đều phải sắn hai lần.
Đồng của trường cấp 3 Thượng Thư thêu tên của học sinh trên mép túi, cho nên Lý Tử Yên vừa thấy đồng phục Cố Dương không đúng size, theo bản năng nhìn xuống tên trên túi cậu.
“Cố Dương, mới sáng sớm sao mặt cậu đỏ vậy? Còn có quần áo của cậu…… Phàn……”
Chữ "Uyên" chưa kịp nói ra, Mạnh Triển liền dùng sức túm Lý Tử Yên, xấu hổ mỉm cười với Phàn Uyên, lôi kéo Lý Tử Yên còn đang mờ mịt chạy đi.
Lý Tử Yên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Này! Cậu kéo tớ làm gì? Cố Dương mặc…… ưm, ưm, ưm……”
Những người còn lại đều bị Mạnh Triển dùng tay bưng kín.
Nhiệt độ trong mắt Phàn Uyên hơi lạnh, hắn nhìn Cố Dương lộ ra lỗ tai ửng hồng.
Cố Dương trên bàn để một ấm nước siêu lớn, đấy vẫn là đồ cậu lấy từ trong nhà Phàn Uyên.
Có chút phiền phức.
Hắn chán ghét những chuyện không khống chế được.
Cố Dương cảm giác được Phàn Uyên đang nhìn mình. Sáng nay cậu mở mắt mới phát hiện mình không chỉ chiếm giường Phàn Uyên, còn ngủ một đêm, mặt vẫn luôn đỏ bừng.
Bây giờ Phàn Uyên nhìn cậu, cậu nhịn một lúc lâu, mới lặng lẽ trộm liếc qua, thấy Phàn Uyên đã chuyển sang đọc sách.
Cố Dương vui vẻ mở lòng bàn tay trái, muốn nhìn một chút Phàn Uyên lại tăng trưởng bao nhiêu hảo cảm độ.
Độ hảo cảm: -21
Cố Dương:???
Tại sao lại giảm 1 điểm?
Phàn Uyên lại làm sao vậy?
Khuôn mặt ửng hồng từ sáng nhanh chóng biến mất, cậu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phàn Uyên một cái, vừa quay lại thì nhìn đến một nữ sinh đang cầm cốc trà sữa đi đến chỗ Phàn Uyên.
Cố Dương cau mày, nhìn nữ sinh mặt đỏ, lại nhìn trà sữa, thẩm nghĩ không ổn rồi.
Trong truyện có đoạn, một nữ sinh thích Phàn Uyên đưa cho hắn một cốc trà sữa vị mới nhất, bởi vì tốt đẹp giáo dưỡng Phàn Uyên không từ chối mà uống nó. Ngay sau đó vì dị ứng nghiêm trọng nhập viện.
Trong cốc trà sữa đó có bột đậu phộng, phân lượng không nhiều, vậy nên không ngửi thấy mùi, cũng làm người ta không đoán ra thành phần.
Mà Phàn Uyên, dị ứng đậu phộng rất nghiêm trọng.
Cố Dương mắt thấy kia nữ sinh thẹn thùng đưa trà sữa cho Phàn Uyên, cô gái này cũng là người đã gửi thư tình cho hắn.
Nữ sinh đi ngang qua Cố Dương, còn không quên cám ơn Cố Dương.
Cố Dương nhìn chằm chằm cốc trà sữa trong tay cô, biểu tình không tốt.
Nữ sinh mấy ngày nay nghe nhiều lời đồn quanh Phàn Uyên và Cố Dương, thật sự nghĩ rằng Cố Dương cũng thích cô, khuôn mặt càng đỏ, nhưng so với thanh danh không tốt, học tập bét bảng con ông cháu cha như Cố Dương, cô hiển nhiên càng thích sự toàn năng của nam thần Phàn Uyên. (**)
Nữ sinh tên là Từ Điềm, cô đưa trà sữa cho Phàn Uyên: “Phàn Uyên…… Buổi sáng tớ đi xếp hàng mua, cậu, cậu uống không?”
Phàn Uyên lễ phép mỉm cười, đang muốn từ chối, liền nghe Cố Dương đột nhiên lớn tiếng nói: “Không được uống!”
Từ Điềm hoảng sợ, nhìn Cố Dương, lại nhìn về phía Phàn Uyên, trà sữa trong tay cô vẫn đang đưa về phía trước.
Phàn Uyên vốn định từ chối, thấy Cố Dương như vậy, trong lòng đột nhiên muốn đổi ý.
Hắn duỗi tay tiếp nhận trà sữa, mỉm cười Từ Điềm: “Cảm ơn.”
Cố Dương vỗ bàn, sốt ruột đứng dậy hô to: “Không được !”
Giọng của cậu thu hút sự chú ý của những người khác trong lớp, các bạn học đều trộm nhìn qua, chỉ vào ba người khe khẽ nói nhỏ.
Phàn Uyên phớt lờ Cố Dương, mỉm cười ngậm ống hút trà sữa.
Cố Dương luống cuống, cậu đẩy ra bàn ghế, giữ cổ tay Phàn Uyên, rút ống hút hắn vừa ngậm, cúi đầu hung hăng cắn ống hút, vài ngụm liền uống hết một ly trà sữa size nhỏ.
Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm đưa trà sữa Từ Điềm.
Cô lui về phía sau một bước, mặt đỏ bừng: Cố Dương thích mình như vậy sao?
Cổ tay Phàn Uyên bị Cố Dương bắt lấy, trong tay nắm cốc trà sữa trống rỗng, nhìn Cố Dương phun ra bị cậu dưới tình thế cấp bách cắn bẹp ống hút, bên miệng còn nước trà đọng lại.
Phàn Uyên rút giấy khăn, dịu dàng mỉm cười với Cố Dương.
Hắn cẩn thận giúp Cố Dương lau bên miệng trà sữa: “Uống nhanh như vậy làm gì?”
Ngay sau đó hắn đến gần bên tai Cố Dương và thì thầm bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe được, nhẹ giọng nói: “Cố Dương, cậu muốn đối nghịch với tôi, đúng không?”
Cố Dương trong lòng chấn động, xong rồi, Phàn Uyên tức giận.
Chú thích:
(*): 啪啪啪 dịch hán việt ra là ba ba ba : moi người thấy quen hông chứ tui là tui không "biết" gì nha ! Đùa chút thôi, tác giả để nó ở đây để chỉ âm thanh Cố Dương vỗ đuôi, tui không biết thay là gì nên xin phép lược bỏ
(**) Ở chỗ này nguyên gốc dùng Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Khổ Cố Dương vl, cứ tăng lại giảm như này chắc chớt!!
Trả lờiXóaTăng giảm như biểu đồ nhịp tim vậy, đường đến trái tim nam thần của Cố Dương Dương còn dài ƪ(˘⌣˘)ʃ
Trả lờiXóa[…] Chương 4 […]
Trả lờiXóa(๑♡⌓♡๑)(๑♡⌓♡๑)(๑♡⌓♡๑)(๑♡⌓♡๑)(๑♡⌓♡๑)(๑♡⌓♡๑)(๑♡⌓♡๑)
Trả lờiXóa