Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 18

Tiểu đáng thương đi vào WC rồi trở về, liền cảm thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm nhưng lại nói không được chỗ nào là không đúng, lập tức ngoan ngoãn ngồi cạnh Người mù, tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn. Dùng cơm xong, mọi người cùng trở về cửa hàng hoa. Hùng Ý cũng không ở lại nữa, nói tạm biệt với Tiểu đáng thương rồi kéo Mạt Kiệt rời đi, để lại Người mù cùng Tiểu đáng thương trong cửa hàng.

“Tiểu Ý em ấy nói chuyện tương đối thẳng thắn, nếu có cái gì không đúng, em thay em ấy xin lỗi ngài.” Tiểu đáng thương sợ Người mù không thích Hùng Ý nên mở miệng giải thích với Người mù.

“Tại sao em lại nghĩ như vậy? Đó là em gái của em, cũng là em gái tôi mà.” Người mù quàng tay ôm lấy cậu.

Tiểu khả ái nằm trong lồng ngực hắn gật gật đầu, vừa định giơ tay lên đẩy ra thì Người mù đã buông lỏng tay.

“Vậy em đi làm việc đi, tôi ngồi chờ ở chỗ hôm qua là được rồi.”

“Vậy em đi cho rót cho ngài tách trà.” Tiểu đáng thương nói xong liền xoay người đi vào phía trong.

Người mù nhàn rỗi không chuyện gì làm, trong cửa hàng dạo qua dạo lại một vòng rồi bước đến kệ hoa ngày hôm qua, nơi bày chậu tiên nhân cầu kia giờ đã thay bằng một chậu khác gọi là nha đam.

“Trạch ca?” Tiểu đáng thương đi đến bên cạnh Người mù, tưởng rằng hắn muốn mua thêm một chậu nha đam: “Ngài muốn mang nha đam về nhà sao?”

“Không phải.” Người mù thả chậu nha đam trong tay xuống, hướng về phía Tiểu đáng thương, cười cười: “Tôi chỉ muốn mang em về nhà.”

Tiểu đáng thương đỏ mặt, bước tới cạnh bàn để tách trà hoa quả xuống: “Em đi làm việc.”

Người mù ngồi ở chỗ cũ, thưởng thức từng ngụm trà. Hắn cảm thấy cách thời điểm kia cũng không còn bao lâu, nước ấm nấu ếch, con ếch cũng nên quen rồi đi.

Lúc hai người trở về nhà thì dì Khương đã rời đi, đồ ăn đều đã được chuẩn bị tốt để trong phòng bếp. Tiểu đáng muốn thử đi tìm xem có thấy dì Khương trong nhà không nhưng lại bị Người mù kéo lại.

“Không cần đi tìm, dì Khương về nhà cũ rồi.”

“Về nhà cũ?” Tiểu đáng thương nghe những người trong nhà nói đến nhà cũ rất nhiều lần rồi nhưng lại không biết dáng vẻ của nơi đó trông thế nào: “Vậy em đem thức ăn ra, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Ừm, em cực khổ rồi.”

Người mù định tiến vào phòng bếp cùng cậu, Tiểu đáng thương sợ hắn bị ngã hay làm vỡ chén đĩa mà bị thương, liền đứng ở cửa chặn không cho hắn đi vào.

“Trạch ca, ngài ngồi trên bàn chờ em là được rồi, không cần đi vào đâu.”

“Không có chuyện gì, nơi này tôi rất quen thuộc rồi, tôi giúp em bưng thức ăn ra bàn.” Người mù duỗi tay vịn vai Tiểu đáng thương, bước lên phía trước.

Tiểu đáng thương thấy hắn vượt lên phía trước mình cũng không va vào chỗ nào liền không tiếp tục cự tuyệt nữa, để thức ăn vào đĩa đưa Người mù bưng ra bàn.

Bữa ăn này, Người mù ăn nhanh hơn so với mọi ngày. Tiểu đáng thương tưởng là do hắn đói bụng, liền chuẩn bị thêm bát cơm nhưng rất nhanh lại bị Người mù từ chối, hắn vào nhà bếp bỏ chén đũa xuống rồi ngồi lên sofa trong phòng khách như mọi ngày.

Tiểu đáng thương càng thêm nghi hoặc, hôm nay rốt cuộc Người mù bị làm sao vậy? Có phải Hùng Ý đã nói cái gì không nên nói không? Mà nếu như Hùng Ý thật sự có nói gì đó, thì Người mù cũng không cần phải đợi đến lúc về nhà mới thể hiện ra…

Dùng xong buổi cơm tối, Tiểu đáng thương chuẩn bị thu dọn bàn ăn thì Người mù từ trên sofa đi tới, giúp cậu cầm chén đũa cùng đĩa đồ ăn mang đến nhà bếp. Đợi Tiểu đáng thương bỏ hết chúng vào máy rửa bát liền kéo cậu ngồi lên ghế sofa.

“Trạch ca, hôm nay ngài làm sao vậy?”

Người mù nhẹ nhàng kéo tay Tiểu đáng thương, cố gắng hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tiểu Ngụ, em cảm thấy con người tôi như thế nào?”

Tiểu đáng thương ngây ngẩn cả người, không biết tại sao hắn lại muốn hỏi như vậy, không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Ngài rất tốt nha!”

Người mù đột nhiên có loại có loại cảm giác được phát phiếu người tốt, hừm…Nhất định chính là ảo giác của hắn.

“Tôi muốn nói với em một chuyện, tôi hi vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ.”

“Là chuyện gì?” Tiểu đáng thương ngạc nhiên nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Người mù.

“Tôi thích em, cũng chính là muốn cùng em sống cả đời, không biết em có nguyện ý hay không.”

Tiểu đáng thương cảm giác rằng đại não không có cách nào xử lý thông tin vừa nhận được kia, mặt liền bắt đầu nóng lên.

“Trước đây, tôi chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với bất cứ ai, tuy rằng chúng ta đã lĩnh chứng xong nhưng lại không có bất kì cơ sở cảm tình nào.” Người mù tự giễu, cười cười “Tôi là một người mù, ban đầu tôi cũng đã từng hi vọng em từ chối kết hôn với tôi nhưng em lại đồng ý, điều này khiến tôi thật sự rất bất ngờ, tôi nghĩ đến có thể là do người nhà tôi đã tìm em nói chuyện, tôi cũng không biết bọn họ đã nói gì với em, đưa ra những yêu cầu gì, nhưng bây giờ tôi hi vọng em có thể quên hết đi những gì bọn họ nói, nghe theo trái tim mình, liệu em có muốn cùng tôi sống cả đời hay không.”

Tiểu đáng thương không khỏi có chút bối rối, không ngờ Người mù đã đoán được nguyên nhân vì sao cậu lại đồng ý lĩnh chứng tại trung tâm xứng đôi.

“Em…”

Người mù nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu đáng thương: “Tôi vẫn luôn cảm thấy sau khi tôi mù, em là ánh sáng mà thần linh đã ban cho tôi, chiếu sáng toàn bộ thế giới của tôi. Tôi không quan tâm em ở đâu cũng không quan tâm sau này em sẽ ở cùng ai, chỉ là tôi hi vọng em mãi mãi luôn là người hạnh phúc nhất thế gian.”

Tiểu đáng thương trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bầu không khí trở nên trầm mặc khiến hai người đều cảm thấy rất ngột ngạt.

“Chuyện này em hãy chậm rãi suy nghĩ thật kỹ, tôi vĩnh viễn đều chờ em.” Người mù buông tay cậu: “Hôm nay tôi ngủ ở phòng dành cho khách, em ngủ ngon.”

Tiểu đáng thương chờ âm thanh đóng cửa truyền đến tai mới chầm chậm xoay người, nhìn căn phòng nơi Người mù vừa bước vào, không khỏi thất thần.

Trạch ca, ngài thật sự thích em sao?

1 nhận xét: