Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[NNĐVN] Chương 4

Cứ như vậy, một người một sói yên ổn mà sống chung với nhau hai tháng. Đương nhiên, yên ổn là theo lời Huy Chi nói, đổi thành Tống Nam Minh, anh có thể nói một tràng thật dài: nó muốn tôi mỗi ngày mua sữa cho nó! Nó không ăn đồ ăn thừa còn chê đồ ăn tôi nấu không thể ăn! Nó đem tôi trở thành con mồi mỗi ngày đều ngửi ngửi cắn cắn! Nó muốn tôi tắm rửa sấy lông cho nó lại còn nói dáng người tôi không tốt TAT! Buổi tối nó ngủ đè lên tôi, lại còn không cho tôi cử động! BALABALA. . . . . .

Tóm lại, ngoài việc đôi khi Tống Nam Minh không khống chế được muốn sờ sờ Huy Chi, cả hai nói chung ở cùng nhau cũng không tồi.

Hôm nay Tống Nam Minh vừa tan tầm trở về thì thấy một mỹ nam tóc bạc ngồi ở sô pha nhà mình uống sữa, đồ ăn trong tay anh lập tức rơi lạch cạch trên mặt đất. Mỹ nam quay đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Tống Nam Minh đột nhiên thét chói tai: “Mẹ ơi có trộm!”

Người đàn ông không biểu tình nhìn anh, trong tay cầm hộp sữa rỗng, đôi chân trần bị xích lại chậm rãi đến gần Tống Nam Minh. Tống Nam Minh run rẩy nói: “Anh. . . . . . Anh là ai? Anh muốn làm gì?! Nói cho anh biết, tôi không hề sợ anh đâu ô ô ô ô ——”

Người đàn ông che miệng anh lại, Tống Nam Minh trong lòng hoảng sợ nghĩ: chẳng lẽ anh ta trộm đồ chưa đủ, còn muốn giết người diệt khẩu? Mình còn chưa sống đủ đâu hu hu hu hu!

Người đàn ông cau mày nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh, nói: “Ngươi đáp ứng ta không hét nữa, ta sẽ buông ngươi ra.”

Tống Nam Minh ngay lập tức gật đầu. Đợi đến khi hắn buông lỏng tay ra, anh vội vàng cách xa hắn nhất có thể. Nhận ra người đàn ông không lại gần mới bắt đầu quan sát tình huống nhà mình. Đột nhiên anh phát hiện có điều không đúng: “Anh làm gì Huy Chi rồi!” không thấy Huy Chi đâu!

Người đàn ông vốn dĩ mặt không biểu tình bỗng nhiên trở nên nhu hòa, nói: “Ta là Huy Chi.”

Tống Nam Minh cảm thấy anh nghe nhầm: “Gì? Anh nói gì?”

Người đàn ông không thèm nhắc lại, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra xung quanh hắn, đợi đến khi ánh sáng dần dần nhạt đi, một con vật lông trắng muốt ngạo nghễ đứng thẳng ở trước mặt anh. Tống Nam Minh cảm thấy không chỉ tai mình bị lãng, mà mắt còn bị hoa .

Động vật nhỏ lần thứ hai biến về người đàn ông tóc bạc, hắn ôn ôn nhu nhu nói: “Vết thương của ta hồi phục tốt lắm.”

“Anh rốt cuộc là loại sinh vật gì a a a ——” Nội tâm Tống Nam Minh bi phẫn, anh rốt cuộc nhặt con gì về thế này!

Huy Chi kéo anh lại gần, ôm anh ngồi trên sô pha, nói: “Nguyên hình tộc của ta là sói tuyết, sau khi tu pháp thuật có thể biến thành người. Lần trước, lúc ngươi nhìn thấy ta là khi ta mới bị thương, chỉ có thể biến về nguyên hình. . . . . .”

Chờ anh nói xong Tống Nam Minh đã thấy mình có nhận thức cao hơn nhân loại một tầng, nội tâm anh tràn ngập tuyệt vọng, tùy tiện nhặt nuôi động vật về nhà cũng có thể biết đến sự kiện kì dị như thế này, tại sao anh mua xổ số lại chẳng trúng lần nào. Tuy vậy vết thương của Huy Chi đã trở nên tốt rồi, anh bật người nói: “Vết thương hồi phục anh có thể đi rồi đúng không?” Nói xong lại cảm thấy ý tứ quá mức trực tiếp, vì thế anh lại nói tiếp: “Ặc, chúc mừng chúc mừng. Anh tiếp theo sẽ làm gì?”

“. . . . . . Kỳ thật vết thương của ta chưa tốt hẳn. Ta ở nhờ tiếp một thời gian rồi mới đi.”

Tống Nam Minh thét gào lần thứ hai: “Nói dối! Rõ ràng anh đã nói vết thương hồi phục rất tốt! Tại sao anh có thể như vậy!” Anh rưng rưng nói: “Được rồi, anh thích ở bao lâu thì ở đi.”

Huy Chi thơm hai má anh hai cái, ngọt ngào như mật mà đáp: “Ừ!”

Tống Nam Minh hóa đá. Anh bị đùa giỡn! Anh bị đùa giỡn! Anh bị đùa giỡn! Anh bị một người đàn ông, không, một con sói tuyết đùa giỡn hu hu hu hu hu. Anh còn nhìn thấy hắn khỏa thân (lần đầu tiên tắm cho Huy Chi), hắn còn nói dáng người anh không tốt (sau đó vẫn giúp Huy Chi tắm rửa sấy khô quần áo), hắn buổi tối ngủ đè nặng anh —— hu hu hu hu hu TAT.

“A, còn nữa, trong nhà không còn sữa .”

Anh tiếp tục rưng rưng: “Ngày mai đi mua.” Nội tâm lại cực kì đen tối: mua sữa hết hạn cho ngươi tiêu chảy! 凸!

2 nhận xét: